NGỘ PHẬT - Trang 556

"Trời ơi nhức đầu quá! Em sắp chết vì đau rồi!" Giang Trừng bỗng ôm

đầu hét to.

Đại sư ngơ dời mắt sang nhìn cô, lập tức lại trở về vẻ ngơ ngẩn, mắt

chớp chớp hơi cuống, sau đó ngồi xổm xuống cọ đầu cô ra chiều dỗ dành,
nhè nhẹ đưa tay vuốt trán, động tác dịu dàng lệch pha hoàn toàn với gương
mặt lạnh băng của mình.

"Ôi chao đau chết em rồi, đi thôi về thôi, em phải nghỉ ngơi! Hỏng rồi

đau quá đi mất!" Thấy anh lại liếc cửa chính Trấn Ma tháp, Giang Trừng
cao giọng la to hơn, thu hút sự chú ý của đại sư lần nữa. Thế là anh không
tiếp tục lăn tăn luồng ma khí nồng nặc nơi đây nữa, một lòng một dạ xoa
bóp đầu cho cô.

Thù Vọng đứng im một bên cười bảo: "Giang Trừng tỷ, đệ quên nói

cái này, Thù Ấn sư huynh dặn đệ rằng sư phụ nên đến ngâm suối Vô Cấu
rồi, phiền Giang Trừng tỷ đưa Người đi."

Giang Trừng vẫn đang vờ vịt rên rỉ bỗng nghẹn lời, cô nhớ ra rồi, hình

như đại sư có bệnh vặt gì đó, cứ cách một khoảng thời gian lại phải tắm
suối một lần, chính là dòng suối hồi đầu cô từng ngâm mình ấy.

Nghe đồn tắm suối đấy không được mặc đồ, thực sự có thể để cô tháp

tùng đại sư à?

Kỳ lạ thay, tuy không nhìn thấy nhưng Thù Vọng lại như đoán được ý

nghĩ của Giang Trừng, cậu cười khẽ, nói: "Sư phụ không chịu buông Giang
Trừng tỷ ra. Huống hồ, lòng không tạp niệm ắt sẽ chẳng trông thấy gì, mặc
hay không mặc thực ra không khác nhau mấy."

Giang Trừng: "..." Đại sư lòng không tạp niệm nhưng chị thì có đó!

Chị vẫn chưa tu luyện được tới cảnh giới đó đâu, tiểu Thù Vọng à, em tin
tưởng chị một cách quá mù quáng rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.