NGỘ PHẬT - Trang 557

Thù Vọng: "Đệ tin Giang Trừng tỷ."

Chẳng biết tại sao trong đầu Giang Trừng lại nảy ra một cảnh, căn

phòng mờ tối, sức nặng khỏa lấp cơ thể, da thịt ấm nóng tiếp xúc với nhau,
áo tăng trắng lướt qua tay rơi xuống đất, mi mắt buông hờ của đại sư, chuỗi
hạt bồ đề đeo trên cổ tay đang nhấc... Ồ, tự dưng chột dạ quá chừng. Giang
Trừng đưa tay sờ mũi.

Rốt cuộc, dưới ánh mắt đầy tín nhiệm của Thù Vọng, Giang Trừng

vẫn dắt đại sư mải miết xoa đầu mình đến suối Vô Cấu.

"Cởi đồ, ừm, lần này cởi sạch, đúng rồi, cởi quần luôn, xong chưa?

Xong rồi thì xuống đi, ngồi im trong đó là được." Giang Trừng chính nhân
quân tử lắm thay, cô buộc vải bịt mắt, chấp hành khẩu hiệu “không thấy đỡ
lăn tăn”, ngồi bên bờ suối chỉ đạo đại sư.

Người thương cởi áo tháo thắt lưng ngay trước mặt, dù anh có đang

tỉnh hay không thì cô cũng rất khó kiềm chế. Giang Trừng hiến một tay cho
đại sư nắm, ngồi trên bờ chờ anh.

Mới đầu cô còn ngồi đàng hoàng, nhưng đợi mãi lại bắt đầu không

kìm được cơn mệt, sau đó tự nhiên nằm xuống tảng đá bên bờ ngủ luôn.
Chắc là do trước kia cứ hễ tắm ở đây là lại gà gật thành thói, vừa đến đã
muốn ngủ.

Say giấc rồi Giang Trừng lại trở mình, rút tay ra khỏi tay đại sư, cô

chép miệng ngủ tiếp, đại sư thì bất chấp, đứng dậy định nắm lại tay cô,
nhưng Giang Trừng đang nằm xoay lưng lại với con suối, có mò thế nào
cũng không nắm được. Đại sư thò tay ra, nước suối vô ý bắn lên chóp mũi
Giang Trừng khiến cô cau mày hừ hai tiếng, đại sư tức khắc lại rụt tay về.

Chốc sau, đại sư đưa tay nắm lấy vạt áo buông bên bờ của Giang

Trừng, trên gương mặt lạnh lùng thấp thoáng vẻ tủi thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.