NGỘ PHẬT - Trang 565

rất bình thản.

Đêm nay Giang Trừng không ngủ cũng không tu luyện, cô ngồi trên

ngọn cây thông lớn trong viện Tùng Phong thưởng trăng, đại sư ngồi dưới
gốc cây tu luyện, hiếm khi được dịp không nắm nắm lôi lôi tay Giang
Trừng, có điều chốc chốc lại ngửa đầu hóng cô, hai người cứ thế lặng lẽ
qua đêm.

Lúc trụ trì Thù Ấn đến đưa đại sư tới an hồn trận ở tháp Thiên Phật,

Giang Trừng tưởng đại sư sẽ bám cô không đi như trước, cũng đã chuẩn bị
trước tâm lý dù đại sư có khóc la thế nào cũng phải bắt anh ngoan ngoãn
nghe lời rồi, ai ngờ anh chỉ nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi theo Thù
Ấn.

Dáng vẻ ấy quá tự nhiên, Giang Trừng thoáng tưởng đại sư tỉnh lại rồi,

nhìn kỹ lần nữa, anh vẫn gương mặt ấy ánh mắt ấy.

"Giang Trừng." Đại sư đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn cô, gọi.

Giang Trừng bỗng bật cười, thoải mái vẫy tay với anh, "Đại sư à anh

dưỡng thương cho tốt, em sẽ đến thăm anh sau, mang cả thức ăn ngon cho
anh nữa."

Sau khi đại sư rời đi, trong sân chỉ còn mỗi Giang Trừng, cô đứng dậy

liếc cổ tay trống trải của mình. Chuỗi hạt bồ đề trước đó đại sư ngứa đòn
nhét bảo cô đeo đã được cô trả lại cho anh rồi, giờ đây thắt trên cổ tay chỉ
có một sơi tơ hồng vô hình.

Len qua các hòa thượng trong chùa, Giang Trừng ra khỏi cánh cửa

Thượng Vân tự thắm đỏ, sải từng bậc thang dài rời đi.

Cô vẫn còn rất rất nhiều việc phải làm, nhiều đến nỗi cô không rảnh để

cân nhắc đến thứ tình cảm nào đó khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.