NGỘ PHẬT - Trang 567

chẳng biết gì cả, sau bế quan tu luyện vài năm, mới xuất quan gần đây mà
đã lên đến Dung Hợp kỳ rồi."

Các tân đệ tử khác nghe thế bèn xuýt xoa, dõi theo bóng lưng dong

dỏng xa dần, sự ngưỡng mộ và khâm phục tràn đầy đáy mắt.

"Tốc độ tu hành thế kia đúng là đáng sợ, tư chất của vị Giang sư thúc

này hẳn phải rất cao? Nếu không thì ghê gớm quá rồi, chúng ta tu hành
mười mấy năm, may mắn lắm cũng đến Trúc Cơ là bét."

"Tư chất đương nhiên phải cực cao, chẳng thế làm sao trở thành đồ đệ

của người đứng đầu cả một dòng."

"Dào, đệ tử tư chất bình thường như mình nào thể so sánh với con trời

bọn họ, chúng ta gắng sức tu luyện một năm cũng chả bằng người ta tu
luyện một tháng."

"Liêu huynh đừng nói thế, tuy tư chất khá quan trọng với dân tu hành

bọn mình, nhưng đâu thể chỉ dựa vào mỗi tư chất. Tu chân tu chân, xét cho
cùng thứ chúng ta tu luyện chẳng chính là bản chân bản ngã đấy thôi, sao
có thể tiêu cực buông lơi như vậy, phải xốc vác tinh thần lên mới phải."

"Dương huynh đúng đấy, Liêu huynh hồ đồ rồi." Nhóm tân đệ tử sôi

nổi cười bảo, đệ tử mới phát biểu lộ vẻ ngượng ngùng, chắp tay nói: "Là tôi
đã sai, đa tạ Dương huynh."

Các đệ tử vừa nhập môn này lại cười đùa một hồi, vị sư huynh đưa họ

ra thị phường ngoài bỗng cất tiếng: "Ban nãy ta nhìn thoáng qua, dường
như tu vi của Giang tu sĩ đã lại cao hơn nhiều..."

Giang Trừng hoàn toàn chẳng biết gì về đoạn đối thoại của nhóm đệ tử

ấy, hàn ngọc tử yên bài đại diện thân phận thắt bên eo chợt lóe sáng, cấm
chế trong tông tự động được giải để cô có thể trực tiếp ngự kiếm đến dưới
chân núi Bạch Linh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.