NGỘ PHẬT - Trang 578

Hai người trò chuyện một lát, Trịnh Dao lộ vẻ không gượng được nữa,

Giang Trừng ngừng để chị dưỡng sức, mình lặng lẽ rời khỏi. Hứa Lam
Kiều chưa đi nghỉ, vẫn ở đấy chờ chị. Giang Trừng không để hắn cất tiếng,
thẳng thừng cáo từ rồi phóng khoáng dời bước.

Lúc cô đi là nửa đêm, giữa rừng sâu núi thẳm và các thành trì làng

mạc của người phàm đều đã lặng thinh, chỉ có vài nơi là còn rộn rã. Chỉ khi
lướt qua thành trì tu chân thì đèn đuốc vẫn còn sáng tỏ nơi lầu gác mờ
sương, nô nức dập dìu. Giang Trừng ngự kiếm gấp rút lên đường, chẳng hơi
sức đâu ngắm sắc đêm tĩnh mịch, cô như ánh sao băng vút ngang chân trời,
chớp mắt đã biến mất.

Giữa khuya cô độc, cô rốt đã để lộ nỗi ưu tư mình vẫn kiềm nén, trên

mặt vắng bóng nụ cười quen thuộc.

Những cảm xúc tiêu cực dù là sốt ruột, lo lắng hay đau buồn, cô đều

không muốn thể hiện ra với những người mình quan tâm, cô chỉ muốn
mình thật bình tĩnh, để họ an lòng. Trước kia, bạn bè xung quanh luôn cho
rằng cô là một người có thể dựa dẫm vào, dường như chẳng có gì cô làm
không được.

Cô đã quen diễn vai để người ta có thể tin tưởng nương nhờ.

Hai ngày sau, Giang Trừng đến biển Vô Tận. Biển Vô Tận nằm ở phía

đông nam của sơn phái Dung Trần, giữa vùng biển bao la vô bờ là bảy
mươi bảy hòn đảo, mỗi hòn đảo được vài tông môn và gia tộc tu chân quy
mô khác nhau chiếm giữ, dưới lòng biển còn có cả đám yêu thú lợi hại.

Dân cư nơi đây dũng mãnh hơn ở sơn phái Dung Trần, người phàm

nhiệt tình hiếu khách, tu sĩ cũng tùy ý đi lại trong thành trì phàm nhân,
vùng đất này dường như không có thành trì dành riêng cho người phàm, họ
chung sống hòa thuận với tu sĩ, người người biết tu chân, nơi nơi bắt gặp tu
sĩ, đây hẳn là điểm đặc sắc riêng của vùng biển Vô Tận này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.