NGỘ PHẬT - Trang 576

Trịnh Dao cũng nghiêm túc hơn, gật đầu, "Đúng vậy, trước đó ta cứ

mê man, ít khi tỉnh táo, chỉ nghe nhị sư bá bảo sư phụ mất tích rồi, ngoài ra
chẳng biết gì thêm, nhị sư bá sợ ta lo nghĩ, không dưỡng thương đàng
hoàng nên cũng chẳng nói nhiều, rốt cuộc là như nào, muội kể ta nghe
xem."

Giang Trừng không định giấu, tỉ mỉ thuật lại từ đầu tới đuôi cho chị

nghe, gồm cả việc các đệ tử đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích sư phụ.

"Lát thăm sư tỷ xong em sẽ lên đường đến biển Vô Tận ngay." Giang

Trừng nói.

Trịnh Dao đặt tay lên ngực, mày cau tít lại, "Nếu không bị thương thì

giờ ta đã đi tìm sư phụ rồi, Người mất tích quá lạ lùng, ta lo lắm, mà
chuyện này cũng chẳng thể nói với ai, chỉ trông cậy vào mấy người bọn
muội, đến lúc nào mới hay tin sư phụ đây. Sư phụ lâm nguy, người làm đồ
đệ như ta lại không thể đi tìm, đúng là đáng hổ thẹn."

""Sư phụ luôn phải bảo bọc đồ đệ chứ, chuyện sư phụ đã không giải

quyết nổi, một tiểu đồ đệ như con chẳng nhẽ lại lợi hại hơn? Để đệ tử phải
lo lắng, sư phụ mới là người nên xấu hổ ấy!" Nếu sư phụ có ở đây, hẳn
Người sẽ nói thế." Giang Trừng bắt chước giọng điệu của Bạch Nhiễm
Đông, tiếp, "Đám oắt chưa mọc đủ lông đủ cách mấy đứa mà đòi vượt qua
sư phụ á, còn khuya!"

Trịnh Dao: "Phụt ~ Sư phụ có lẽ sẽ bảo thế thật."

Giang Trừng thấy mình đã chọc cười thành công, cũng cong môi lên,

"Sư tỷ, không sao đâu, sư phụ thông minh như thế, sẽ chẳng dễ gì gặp
chuyện, có khi chẳng chờ bọn em đến cứu Người đã tự trở về rồi ấy. Với cả
chị phải tin sư huynh muội nhà mình chứ, chị an tâm dưỡng thương đi, gần
đây em cũng đã tiến bộ lắm rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.