NGOÀI SONG MƯA BAY - Trang 49

- Anh cho phép Thục xin bà chị đã.
Nói xong Thục đi vào. Thiều đang ngồi cạnh tập nhạc, mắt mơ màng. Thục
lại bên chị.. Thiều hỏi nhỏ giọng:
- Ngự về rồi à?
Lần nào cũng vậy, khi Ngự đến và về Thiều chỉ hỏi một câu, hình như
Thiều không có gì để hỏi mà thật sự là thế! Thục vân vê chéo áo:
- Chưa Thiều ạ, nhưng…
Vẻ bối rối ngập ngừng của Thục làm Thiều ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế?
- Ngự… mời em đi chơi. Em muốn xin phép Thiều.
Thiều nghe mình tê tái đến lặng người. Như vậy là đổ vỡ hết rồi sao! Tấn
kịch do mình đạo diễn đã không đi đúng với ước mơ. Hậu quả có thể rất
thảm hại cho mình… Ngự và Thục… Thiều chợt muốn khóc vô cùng
nhưng không được.
- Thiều nghĩ sao Thiều?
Tiếng Thục vang bên canh, Thiều buồn giọng:
- Thục cứ đi!
Như con chim vành khuyên, Thục quay gót líu lo chạy đi. Thiều nhìn vẻ
hớn hở của em, lòng gợn lên một niềm đau vô bờ. Thế là hết!...
Thục chạy ra vui vẻ:
- Anh Ngự chờ tí xíu nhé Thục thay đồ.
Ngự gật đầu:
- Được mà, anh chờ bao lâu cũng được.
Nhìn Thục khuất sau màn cửa, Ngự mỉm cười cầm tờ báo trên bàn lật mấy
trang. Thục xinh thật, duyên dáng thật nhưng có một điều… một điều mà
Ngự hơi buồn là qua lời thư trao đổi thì Thục là một con người mơ mộng,
lãng mạn một cách dễ thương, thế nhưng thực tế bên ngoài thì Thục lại
không thế. Điều đó làm Ngự thắc mắc không ít nhưng Ngự lại cho rằng có
lẽ khi viết thư, con người thường sống bằng mộng nhiều hơn thực cho nên
Thục mới mơ mộng vậy! Tuy nhiên, càng trò chuyện với Thục, Ngự càng
thấy Thục lạ lẩm với mẫu người mà Ngự đã thân thuộc qua từng dòng
thơ… Ngự vẫn cố quên qua từng thắc mắc đó nhưng nhiều lúc nó vẫn ám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.