NGOÀI SONG MƯA BAY - Trang 56

hưởng một hạnh phúc thực thụ mà chỉ có Thiều là người được phép. Khi
quen Ngự, chính Thục cũng thấy mình có lỗi với Thiều. Đôi khi Thục
muốn thú thật hết với Ngự rồi ra sao thì ra nhưng Thục đã không làm được
việc đó! Ngày trở về của Thiều có thể trở thành nỗi ám ảnh cho Thục.
***
Ngự lo lắng nhìn Thục:
- Em mệt?
Thục lắc đầu:
- Không anh ạ.
Rồi mỉm cười cho Ngự an tâm. Cả hai đang đi trên con đường râm mát.
Từng xác lá vàng bay tơi tả dưới chân Thục ngắn và chậm. Ngự bước
thẳng, mặt ngước cao. Ngự nói:
- Lại sắp mưa rồi Thục nhỉ? Nhớ mùa mưa năm ngoái tụi mình quen nhau.
Thấm thoát đã một năm, nhanh thật.
Thục vội lấp liếm:
- Vâng nhanh thật.
Thực ra, Thục rất sợ mỗi khi Ngự nhắc đến chuyện cũ, đến những lá thư
mà hai người đã viết cho nhau. Thiều có đưa thư cho Thục giữ để phòng
khi Ngự hỏi nhưng Thục chẳng đọc bao giờ. Thục chán ngấy những lời thơ
than mây khóc gió như Thiều và Ngự viết. Thế nên thỉnh thoảng Ngự nhắc
lại những điều trong lá thư là Thục luống cuống thấy rõ. Có một lần Ngự
tình cờ nhìn thấy chữ viết trên cuốn sách Thục mới mua. Ngự thắc mắc hỏi:
- Sao em viết thư cho anh nét chữ mềm và lạ hơn nhỉ?
Thục cười giải thích:
- Vì viết thư em phải “gò” cho chữ đẹp chứ.
Nhờ Thục thông minh nên Ngự không nghi ngờ gì cả, nhưng Thục vẫn tự
hiểu là không có sự thực nào giấu kín được mãi dưới ánh mặt trời. Sẽ có
ngày màn bí mật được vén lên.
- Khi nào có cơn mưa đầu mùa, chúng mình sẽ chọn ngày đó làm ngày sinh
nhật cho chúng ta Thục nhỉ.
Thục gật đầu:
- Vâng, tùy anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.