NGOẠI TÌNH - Trang 22

Trên đường tới văn phòng, tôi mua bàn chải và kem đánh răng. Cứ

khoảng ba mươi phút, tôi lại vào nhà vệ sinh để xem có dấu vết nào trên
mặt hay trên chiếc sơ mi Versace của mình không, chiếc áo được thêu cầu
kỳ và thật hoàn hảo để che đi mọi dấu vết. Tôi liếc mắt quan sát đồng
nghiệp, nhưng không ai nhận thấy (hay ít nhất không bà nào cô nào nhận
thấy, họ vốn vẫn có loại radar đặc biệt để phát hiện mấy chuyện kiểu này).

Sao chuyện đó lại xảy ra? Như thể ai đó đã nhập vào tôi, đẩy tôi vào một

tình huống thuần túy cơ học và không dục tính. Có phải tôi muốn chứng
minh cho Jacob rằng tôi là người độc lập, tự do, tự chủ không? Có phải tôi
làm vậy để gây ấn tượng với anh ta hay nhằm thoát khỏi cái mà cô bạn tôi
gọi là “địa ngục” không?

Mọi thứ sẽ tiếp tục như trước đây. Tôi không đứng trước ngã ba đường

nào cả. Tôi biết mình sẽ đến đâu và hy vọng rằng, theo năm tháng, tôi sẽ
khiến cho gia đình mình biến chuyển theo hướng không coi chuyện rửa xe
là một sự kiện đặc biệt. Những thay đổi thật sự lớn xảy ra theo thời gian,
mà thời gian thì tôi có vô khối.

Ít nhất tôi hy vọng như vậy.
Khi về đến nhà, tôi cố tỏ ra không vui cũng chẳng buồn. Lũ trẻ nhận ra

ngay lập tức.

“Hôm nay mẹ xử sự buồn cười lắm, mẹ à.”
Tôi những muốn nói: Đúng, mẹ đã làm điều lẽ ra không nên làm, thế

nhưng mẹ không cảm thấy tội lỗi chút nào mà chỉ sợ bị phát hiện thôi.

Chồng tôi về nhà, và như mọi khi, anh hôn tôi, hỏi ngày hôm nay của tôi

thế nào, và tối nay chúng tôi ăn gì. Tôi trả lời anh như thường lệ. Nếu
không nhận ra điều gì khác lạ trong những việc thường ngày, anh ấy sẽ
chẳng ngờ có chuyện chiều nay tôi đã chơi trò kèn sáo với một chính trị
gia.

Phải nói rằng, chuyện đó chẳng mang lại cho tôi chút khoái cảm thể xác

nào cả. Nhưng giờ tôi đang thèm khát muốn điên lên, tôi cần một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.