NGỌC BỘI THÁI TỬ GIA - Trang 107

“Huynh cũng cảm thấy nàng đáng thương.” Sở Cẩm Diệu cười nhạt:

“Đúng vậy, nàng mới là thiên kim đại tiểu thư, còn muội chỉ là hàng giả mà
thôi. Không chừng ngày sau còn bị đuổi ra khỏi nhà, nên nàng đáng
thương, còn ta là đáng đời”

“Làm gì có chuyện đó”

Lâm Hi Ninh hạ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng mà an ủi Sở Cẩm Diệu.

“Muội là hài tử từ nhỏ đã lớn lên tại nơi này, mười ba năm qua rồi, tất

cả mọi người đều thương muội như thân sinh vậy. Tuy rằng ngũ biểu muội
đã về, nhưng mà nàng ở đây được bao lâu, muội bao lâu rồi. Mọi người
muốn đền bù nàng cơ cực lâu, mới chú ý nàng mà thôi. Trên thực tế, họ
càng thương muội hơn. Muội ngẫm lại đi, nếu trong nhà có khách, có phải
những gì tốt nhất sẽ đưa cho khách không? ”

Sở Cẩm Diệu suy nghĩ một lúc, mới không can tâm mà trả lời:

“Vâng.”

“Vậy không phải được rồi sao”

Lâm Hi Ninh cười nói:

“Muội xem muội còn hiểu được đạo lí này mà, nên yên tâm đi. Muội

mới là dưỡng nữ được mọi người yêu thương. Tình cảm đều là từ đây mà
ra”

Sở Cẩm Diệu bị thuyết phục, gương mặt ủ ê mới lộ ra chút ý cười.

“Hôm nay sao huynh lại chu đáo với nàng vậy? Có phải nàng ta lớn

lên ưa nhìn hay không?”

“Muội nghĩ gì vậy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.