NGỌC BỘI THÁI TỬ GIA - Trang 37

Tần Nghi khịt mũi coi thường, hoàng thất năm nào mà chẳng có một

núi gấm hoa. Trong hoàng cung, gấm hoa gì đó cũng chỉ là một loại vải
may quần áo thôi. Sở Cẩm Dao vì một cây cẩm mà khóc, Tần Nghi thật
không thể hiểu được. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu Sở Cẩm Dao thích,
chờ hắn dưỡng thương xong rồi. Tặng cho nàng một xe gấm… chỉ cần
nàng đừng khóc nữa.

Sở Cẩm Dao thở dài.

“Ta không phải vì gấm mà khóc.”

Nàng lúc này mới ngồi thẳng lên, chống cằm trên chăn. Nói chuyện

với ngọc bội.

“Gấm kia khó thấy, khó cầu. Nhưng chỉ là một thước vải, có thì tốt.

Không có thì mặc kém chút có gì đâu, tại sao phải khóc cơ chứ? Có gì đáng
giá đâu? Ta nhịn không được khóc ra, chẳng qua là cảm thấy bất lực mà
thôi. Ta rất cố gắng thích ứng cuộc sống nơi này, nhưng ta chưa bao giờ
thấy qua nhà cao cửa rộng, làm sao thích ứng được nơi nhiều quy củ như
vậy? Cho dù ta có liều mạng học tập, nhưng họ phải cho ta chút thời gian
chứ… Thế nhưng họ không, sau lưng cười ta… mà mẫu thân của ta, biết rõ
ta vừa trở về, cái gì đều không biết, ngay cả người giáo huấn lễ nghi cũng
không giúp ta tìm…”

Nghe được Sở Cẩm Dao nói, Tần Nghi đồng ý cách suy nghĩ của nàng

ở câu trước. Quý giá tới đâu cũng chỉ là đồ vật, đâu thể vì nó mà tìm khó
chịu chứ? Nghe đến phía sau, ngay cả kẻ ngang ngược không giảng đạo lý
như Tần Nghi cũng cảm thấy đau lòng.

Nữ nhi vừa tìm về, trong nhà bình thường cũng được phụ mẫu hỏi han

ân cần, tự mình dạy bảo một hai. Hận không thể mang hết tình thương
những năm qua bù đắp. Thế nhưng Sở Cẩm Dao ở đây ngay cả một ma ma
đắc lực còn không chịu phái tới. Tần Nghi cảm thấy đường đường là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.