NGỌC BỘI THÁI TỬ GIA - Trang 36

gì đó không đúng. Sau khi kinh ngạc qua đi, Tần Nghi liền bình tĩnh phân
tích. Mới biết được người này tên Sở Cẩm Dao. Mới được tìm về phủ, khóc
cũng là vì mẫu thân đối xử không tốt với mình.

Tần Nghi cảm thấy cô nương này quả thật rất đáng thương, nhưng mà

cũng không tính nhúng tay. Một người xuất hồn, đợi ngày đợi đêm tĩnh
dưỡng trong ngọc bội của một tiểu thư… Tần Nghi cảm thấy đây là nằm
mơ nói mộng, huống hồ Tần Nghi không thể để Sở gia biết mình tồn tại
được. Vì vậy mấy ngày nay hắn mới không nói gì, lẳng lặng chờ trong ngọc
bội. Sau khi lành lại thì im lặng rời đi.

Sở Cẩm Dao cũng không ý thức được, nàng đeo ngọc bội ra ngoài,

thỉnh an. Tối về còn ôm ngọc bội khóc… Tần Nghi có chút xấu hổ, xấu hổ
xong còn có chột dạ. Cùng với một nữ tử thân mật như vậy, nằm chung một
giường ngủ… không phải là phu thê thì không được… Tần Nghi tính im
lặng trải qua thôi, nhưng hôm nay Sở Cẩm Dao dựa thành giường khóc, là
im hơi lặng tiếng lẳng lặng khóc. Tần Nghi thật sự không nỡ, đành phải an
ủi khô khan.

“Nàng đừng khóc nữa.”

Trong cuộc đời Tần Nghi, đây đã là lần thiện tâm nhất an ủi người

khác. Kết quả Sở Cẩm Dao không thấy an ủi, còn bị dọa, còn dám bất kính
với hắn. Tần Nghi cảm thấy ngọc bội của nàng có công cứu giá nên tạm tha
tội, nếu về sau còn tái phạm…

Sở Cẩm Dao cũng không biết trong tích tắc, mình vừa được gạch bỏ

khỏi danh sách chú ý của Cẩm Y Vệ, nàng còn đang mãi nghỉ về chuyện
vừa rồi.

“Hôm nay ta làm hư gấm, ngươi cũng nhìn thấy rồi?”

“Một cây Vân Cẩm thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.