NGỌC BỘI THÁI TỬ GIA - Trang 45

thương lớn nhất trong chuyện này chính là Sở Cẩm Dao. Nàng phải rời đi
Tô gia, rời khỏi cuộc sống quen thuộc gian nan thích ứng với cuộc sống
mới, chịu đựng mọi ánh mắt lạnh lùng bài xích. Trong quá trình này, Tô
phụ Tô mẫu, thậm chí cả Sở Cẩm Diệu, có ai trả giá cái gì hay chưa?

“Không đâu.”

Tần Nghi phá lệ an ủi nàng, giọng nói dịu dàng, sau đó lại nói tiếp với

Sở Cẩm Dao:

“Nàng đã làm tốt rồi, ân oán phân minh, tâm lưu lại thiện ý, như vậy

thật tốt.”

Sở Cẩm Dao yên lặng lau khô nước mắt sắp rơi xuống. Trong lúc hồi

tưởng, vậy mà đong đầy nước mắt. Bấy giờ bên môi mới nở nụ cười thật
nhạt nhòa:

“Tuy rằng Tô phụ Tô mẫu đối xử với ta không tốt, Tô Thịnh luôn ức

hiếp ta, nhưng vẫn có người tốt. Tỷ tỷ tuy rằng biết ta không phải hài tử Tô
gia, ngày thường cũng không nói với ta nhiều lời hay, nhưng mà trời lạnh
giặt quần áo… nàng sẽ dành đi múc nước. Nói cái gì ghét bỏ ta tay chân
vụng về chậm chạp. Kỳ thật ta hiểu, nàng thương tay ta có vết nứt còn động
nước. Khi nhỏ phụ thân uống say muốn mắng người, đều là tỷ tỷ nghe
mắng đuổi ta ra ngoài cắt cỏ. Tỷ tỷ với ta không thân không thích, đối xử
được như vậy, ta thật lòng cảm kích rồi.”

Sở Cẩm Dao nói mà mũi hơi cay, biết Tần Nghi không thích người

khác khóc, cố gắng chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong.

“Cuộc sống của ta bấy giờ tốt lắm, không biết phải làm sao để giúp đỡ

tỷ tỷ nữa, chỉ có thể cố gắng cho tỷ ấy chút tiền. Để tỷ không cần giữa mùa
đông còn phải giặt quần áo nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.