NGỌC BỘI THÁI TỬ GIA - Trang 57

“Ngày đó thái tử điện hạ cũng ở đó, người thấy cung nữ nổi trống thì

chạy lên tường thành tìm hoàng thượng và nương nương. Nghe mấy đại
nhân đi theo hôm đó nói rằng, thái tử có bái kiến hoàng thượng, nói rằng
trống là để cổ vũ quân tâm, là một vật linh thiêng để đại quân ra trận.
Không phải là đồ chơi, một nữ tử vừa nói vừa cười vui đùa nổi trống, vậy
còn ra thể thống gì? Hoàng thượng rất mất hứng, hoàng hậu có thể là vì câu
đồ chơi nên nói qua lại thái tử vài câu. Hoàng thượng càng lúc càng không
vừa lòng. Người trong nội các cảm thấy như vậy không ổn, chạy ra giúp
thái tử điện hạ nói chuyện, thái phó cũng nói thái tử tạm thời đi xuống
đã…”

Trường Hưng Hầu thở dài, nói tiếp.

“Ai ngờ được đâu, khi ấy thái tử chỉ nói được ngoài miệng thôi. Các

đại nhân nghĩ chuyện êm xuôi rồi. Chỉ là người bước lên hai bước, đoạt lấy
cung tiễn trong binh sĩ bên cạnh, quay người một tiễn bắn chết cung nữ kia.
Ngự tiền thấy máu, mấy nương nương cùng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhìn
thấy mặt trắng bệch không còn chút máu, nương nương thét chói tai, mấy
binh sĩ dưới tường thành thấy có người chết đều xôn xao không thôi.”

Nữ quyến Sở gia nghe đến việc thái tử can đảm bắn chết cung nữ

trước mặt mọi người bày trò, mà cung nữ này còn là tâm phúc của hoàng
hậu, đều kinh hách dùng khăn tay che miệng. Trường Hưng Hầu hồi tưởng
lại khi ấy thì thở dài.

“Cứ như vậy, mặt rồng đại nộ, hoàng thượng tự mình hạ chỉ điều Thái

Tử đến biên cương. Đại Đồng và Mông Cổ thường xuyên đánh giặc nơi đó,
nói chết liền chết, Thái Tử làm sao mà đến được nơi này? Nội các đại học
sĩ thay phiên nhau cầu tình, đều không thể thay đổi quyết định của hoàng
thượng. Thái tử càng quật cường, sống chết không chịu thua hoàng hậu,
vậy mà thật sự chạy tới biên cảnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.