NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 129

gắn chặt vào đầu của một dạng tay gạt, ông bắt đầu mài hai màng bên ngoài
viên này lên viên kia.

“Có lẽ dùng cách chẻ theo thớ sẽ nhanh hơn, ông nói, nhưng ai dám đùa
giỡn táng một nhát búa lên viên đá đắt giá đến thế!”

Công việc ấy, rất lâu và đơn điệu, ngốn không dưới hai giờ. Khi mặt giác
vừa đủ rộng để có thể đánh giá loại đá, phải mài bóng nó trên đĩa mài, và
việc này cũng tốn rất nhiều thời gian.

Tuy nhiên, trời vẫn còn sáng, khi những công việc sơ bộ ấy được hoàn
thành. Cyprien và Jacobus Vandergaart, cuối cùng không cưỡng được tò
mò, tiến lại gần để xem xét kết quả của công việc.

Một mặt giác đẹp đen huyền, nhưng trong suốt và óng ánh không gì sánh
bằng đập vào mắt họ.

Viên kim cương màu đen! Đặc tính gần như có một không hai, dù sao cũng
vô cùng độc đáo, nếu có thể, còn tăng thêm nữa giá trị của nó.

Đôi tay của Jacobus Vandergaart run run vì xúc động khi đưa nó lên soi
trong ánh chiều tà.

“Đây là viên đá quý đặc biệt nhất và đẹp nhất từng phản chiếu ánh sáng ban
ngày! ông trang nghiêm nói với thái độ trân trọng kính cẩn. Sẽ thế nào một
khi nó khúc xạ được ánh sáng sau khi được đẽo gọt tất cả các mặt!

“Bác sẽ nhận làm công việc này chứ?” Cyprien nồng nhiệt hỏi.

“Ừ, hẳn rồi, cháu yêu quý! Đây sẽ là vinh dự và đỉnh cao trong sự nghiệp
bấy lâu của ta!... Nhưng có lẽ tốt hơn cháu nên chọn một đôi tay trẻ trung
hơn và rắn rỏi hơn ta?”

“Không ạ!” Cyprien trìu mến trả lời. “Chẳng một ai, cháu dám chắc thế,
làm việc chăm chút và khéo léo hơn bác đâu! Bác giữ viên kim cương này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.