NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 138

“Những mấy triệu bạc, tuôn ra từ cái lò ấy,” ông Watkins nói tiếp, “không
xáo trộn giấc ngủ anh sao?”

“Chẳng hề gì,” Cyprien trả lời. “Ngài phải hiểu điều này, viên kim cương
kia chỉ trị giá vài triệu với điều kiện là sản phẩm tự nhiên chứ không phải
sản phẩm hóa học...”

“Đúng thôi!... Đúng thôi!... Anh Cyprien ạ! nhưng anh có chắc sẽ có thể
làm thêm một viên khác... hoặc nhiều viên khác hay không? ... Anh có thể
trả lời được không?”

Cyprien do dự vì biết trong một thí nghiệm kiểu này, đôi khi chàng có thể
thất vọng.

“Anh thấy chưa!” John Watkins nói tiếp. “Anh không trả lời được!... Bởi
vậy. Đến khi có một thử nghiệm mới và thành công, viên kim cương của
anh vẫn có giá trị kếch sù!... Ngay từ đây, tại sao phải nói, ít ra là ngay bây
giờ, rằng đó là một viên đá nhân tạo?”

“Tôi nhắc lại với ngài,” Cyprien trả lời, “rằng tôi không thể che giấu một bí
mật khoa học quan trọng như thế!”

“Phải... phải!... Tôi biết!” John Watkins vừa nói vừa ra hiệu cho chàng trai
trẻ im lặng, làm như có ai đó lắng nghe chàng ở bên ngoài. “Phải!... Phải!...
Chúng ta sẽ nói về điều đó!... Nhưng anh đừng bận tâm đến Pantalacci và
những kẻ khác!... Họ sẽ chẳng nói gì về phát minh của anh đâu, vì lợi ích
của họ là không nói ra điều gì!... Hãy tin tôi!... Hãy đợi đã!... Và nhất là hãy
nghĩ rằng con gái tôi và tôi, chúng tôi rất hạnh phúc vì thành công của
anh!... Đúng!... Rất hạnh phúc!... Thế nhưng, tôi có thể xem lại viên kim
cương phi thường ấy không? ... Hôm qua, tôi hầu như không có thời gian
để xem nó!... Anh có thể cho phép tôi...”

“Nhưng tôi không còn giữ nó nữa!” Cyprien đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.