NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 155

“Đúng thế!... Đúng thế!...” cả hội trường gần như đồng thanh đáp.

Ý kiến này hình như mang lại một tia hy vọng cho John Watkins.

Vì thế viên sĩ quan cảnh sát cho tất cả các thực khách đứng xếp hàng ở một
trong mấy góc phòng và tự mình bắt tay làm công việc được yêu cầu. Anh
lộn các túi mình ra, tháo giày, để một người khác khám xét áo quần mình.
Sau đó, anh tiến hành lục soát tương tự trên người mỗi anh lính của mình.
Cuối cùng, từng thực khách một đi lên trước mặt anh và lần lượt chịu sự
khám xét kỹ lưỡng.

Cuộc khám xét ấy chẳng mang lại một kết quả nào.

Vậy là mọi ngóc ngách xó xỉnh của phòng tiệc được xem xét cực kỳ cẩn
thận... họ chẳng tìm thấy ở đó bất cứ một dấu vết nào của viên kim cương.

“Chỉ còn những người nam Phi phụ trách công tác phục vụ!” viên sĩ quan
cảnh sát nói, anh ta vốn không muốn chịu cảnh nhục nhã.

“Rõ là thế rồi!... Chính bọn nam Phi!” ai đó đáp lại. Bọn họ vốn hay ăn cắp
nên chắc đã làm trò này rồi!”

Thế nhưng những kẻ khốn khổ tội nghiệp ấy trước giờ nâng cốc của John
Watkins đã đi được một lúc, ngay khi người ta không cần đến bọn họ nữa.
Họ ngồi xổm, bên ngoài, thành vòng tròn, bao quanh một đống lửa lớn giữa
trời, và, sau khi đã ăn no say những thịt thà còn lại từ bữa tiệc, họ bắt đầu
một màn hòa nhạc theo cách của họ, theo kiểu nam Phi. Đàn ghi ta thùng
hình bầu, sáo thổi bằng mũi, chiêng trống đủ loại, mở màn cho một nghịch
âm đinh tai vốn là màn dạo đầu của mọi sự kiện âm nhạc lớn của người dân
nam Phi bản xứ.

Những người nam Phi kia thậm chí còn không biết chính xác người ta
muốn gì từ họ lúc người ta gọi họ vào và lục soát đến tận những áo quần ít
ỏi trên người họ. Họ chỉ biết là có vụ trộm kim cương giá trị lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.