NGỌC PHƯƠNG NAM - Trang 247

CHƯƠNG 18: ĐÀ ĐIỂU NÓI

TIẾNG NGƯỜI

Cyprien và Lee, sau thảm họa kinh hoàng ấy, chỉ còn một ý nghĩ: chạy khỏi
nơi sự việc vừa diễn ra.

Thế nên họ quyết tâm đi dọc lùm cây lên mạn Bắc, sau hơn một giờ đi
đường, rốt cuộc họ cũng đến lòng một dòng thác gần như cạn nước, tạo
thành khoảng trống trong khu rừng rậm toàn cây nhũ hương và sung Ấn
Độ, từ đây họ có thể đi vòng quanh khu rừng.

Tại đây, một bất ngờ mới đang đợi họ. Dòng thác ấy đổ xuống một hồ nước
khá rộng lớn, bên bờ hồ mọc lên một thảm thực vật um tùm, che khuất hồ
cho đến tận lúc này.

Cyprien những muốn quay trở lại bằng cách đi dọc theo bờ hồ; nhưng bờ
dốc dựng đứng ở chỗ này chỗ kia nên chàng phải sớm từ bỏ ý định ấy. Mặt
khác, đi ngược lại con đường chàng vừa đi sẽ làm chàng mất mọi hy vọng
tìm được Matakit. Dầu vậy, bên phía bờ đối diện nhấp nhô nhiều đồi núi
nối tiếp bằng một dãy núi cao trùng điệp. Cyprien nghĩ rằng nếu lên đến
đỉnh núi, có lẽ chàng sẽ có cơ may nhìn bao quát hơn và kế đó vạch ra một
kế hoạch.

Thế là Lee và chàng lại bắt đầu đi vòng qua hồ. Hành trình này rất khó
nhọc vì không có bất cứ lối đi nào, đặc biệt vì thỉnh thoảng nhất thiết họ
phải kéo hai con hươu cao cổ bằng dây cương. Vậy nên họ phải mất hơn ba
giờ để đi một quãng bảy đến tám cây số đường chim bay.

Cuối cùng, khi họ đến được, bằng cách đi vòng qua hồ, vị trí gần tương ứng
với điểm xuất phát ở bên bờ đối diện, màn đêm sắp ập xuống. Rã rời vì
mệt, họ quyết định cắm trại tại điểm ấy. Thế nhưng, với một ít đồ đạc họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.