NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 134

- Sao anh nhìn em sững vậy? Em lạ lắm sao?

Nghe con Rùa hỏi, tôi sực nhớ từ nãy đến giờ tôi chỉ mải nhìn nó, vẫn

chưa nói tiếng nào. Tôi không nghĩ tôi gặp con Rùa trong tình huống này.
Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để gặp nó, mặc dù tôi quay về làng chính là vì
nó.

Tim đập thình thịch, tôi nói như người hụt hơi:

- Ờ… trông em lạ lắm.

Tôi nhìn con Rùa, lần này tôi nhận ra đôi mắt ngời sáng quen thuộc

đang đưa qua đưa lại dưới rèm mi đen dài từng làm tôi thao thức trong
những đêm Sài Gòn trở gió. Đôi mắt đó, cộng thêm cách bắt chuyện tự
nhiên của con Rùa giúp tôi dần trấn tĩnh.

Vui vẻ, hồn nhiên, thân mật, con Rùa nói chuyện với tôi như thể chúng

tôi vừa gặp nhau hôm qua chứ không phải từ ba năm trước. Và dường như
nó chẳng hề ngạc nhiên chút nào khi bắt gặp tôi ngồi bên bờ sông lộng gió
lúc này.

- Lúc nãy nhìn thấy anh từ phía sau, em không nghĩ đó là anh. - Con

Rùa mỉm cười nói - Nhưng khi đi tới giữa cầu tự nhiên em tin đó là anh.

Nó ngưng một chút rồi nói thêm, giọng thoảng qua tai tôi như tiếng

gió:

- Em tin anh đã trở về và đang ngồi đợi em.

Tôi và con Rùa vẫn nhìn vào mắt nhau, nhưng gần như chỉ có nó nói.

Tôi chỉ nói mỗi một câu rồi lặng thinh nhìn nó, tay mân mê con bọ ngựa
bằng cọng dừa một cách vô thức, lòng rối tung như có ai vò.

- Em nhớ anh lắm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.