NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 206

- Khi anh đi rồi, tụi em nhớ thỉnh thoảng qua đây chơi với bọn thú nhỏ

này nhé.

- Dạ.

- Tụi em nhớ đừng cho ai biết lối đi đằng sau thác nước nghe chưa.

- Dạ.

Tôi đặt tay lên vai bé Loan:

- Nhớ thường xuyên qua chơi với bà nội chị Rùa nữa.

- Em nhớ rồi.

Thằng Thục nhìn chăm chăm vào mặt tôi:

- Thế chừng nào anh về lại?

Tôi nhìn bóng cây bạc hà miêu đong đưa trong bóng nắng, ngập

ngừng:

- Anh chưa biết nữa.

Bé Loan đột nhiên sụt sịt:

- Chị Rùa mất rồi, chắc lâu lắm anh mới về.

Nói xong, sợ tôi buồn, nó lật đật nói thêm:

- Em nói vậy thôi chứ chừng nào anh nguôi ngoai thì anh hãy về.

Bé Loan mười ba tuổi, tự nhiên bữa nay nói năng y như người lớn. Tôi

cảm động vì bất ngờ, chưa biết nói sao, chợt nghe một làn điệu du dương
không biết từ đâu thình lình vẳng tới trong gió trưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.