NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 205

- Ông ngoại chị Rùa nữa.

- Nhưng ông ngoại chị Rùa mất rồi, xem như chỉ còn mỗi chị Rùa…

Bé Loan đang nói bỗng ngưng bặt, gương mặt đang rạng rỡ của nó lập

tức se lại. Câu nói hớ của con nhóc làm không khí lập tức chùng xuống.

Thằng Thục quay mặt đi chỗ khác vờ như không nghe thấy.

Tôi đưa tay xoa má, một cử chỉ hoàn toàn vô thức, miệng đột nhiên

đắng nghét. Trng một thoáng, tôi không kiềm được một cái liếc mắt về phía
lạch nước xanh, trong đầu hiện ra hình ảnh ngày nào con Rùa ngồi dưới
bóng cây tràm liễu tỉ tê kể cho con nai con nghe câu chuyện về cậu bé
thành Padova trong tiếng gió rì rào.

Cây tràm liễu với những bím tóc xanh cài hoa đỏ vẫn còn đó. Vẫn còn

đó những bụi thủy trúc um tùm bên bờ nước. Chỉ có con Rùa là vắng bóng.

Con Rùa không chỉ vắng bóng ngày hôm nay. Ngày mai, ngày kia, và

rất nhiều ngày về sau nữa con Rùa cũng sẽ không bao giờ trở lại thung lũng
thần tiên mà nó phải rất khó khăn mới đưa được các con thú nhỏ đến đây.

Nó cũng sẽ không bao giờ trở lại với tôi nữa, mặc dù nó từng bảo nó

rất thích tôi và cẩn thận dặn tôi chờ nó lớn. Thế mà trong khi tôi chờ nó thì
nó chẳng giữ lời. Nó tệ ghê! Nó ra đi, giao lại cho tôi một xấp ngày trống
rỗng và vô vị như giao một xấp giấy bạc mà nếu không có nó bên cạnh, tôi
thật chẳng biết tiêu vào chuyện gì.

Một con sóc chạy ngang qua trước mặt, chiếc đuôi dài quẹt vào chân

tôi kéo tôi ra khỏi những ý nghĩ buồn thảm.

Tôi nhìn hai đứa em, hít vào một hơi, cất giọng rầu rầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.