NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 116

Con Nhi cũng khóc òa khi biết tin. Nó cũng đã học lớp ba, cũng đã nhận

biết được thế nào là sinh ly tử biệt. Hai chị em tôi cứ ngồi ôm nhau khóc
rấm rứt, đợi mẹ tôi tỉnh lại. Mẹ tôi tỉnh, không ngừng gọi tên bố tôi. Tôi chỉ
biết ôm ghì lấy mẹ mà khóc. Mẹ tôi ôm ngực khó thở. Thông tin mới đến
làm bà không thể chịu nổi.

“Mẹ… mẹ ơi… Bố nói với con rồi… Bố sẽ không vui nếu như mẹ như

thế này đâu. Mẹ phải bình tĩnh còn lo liệu cho bố chứ…” Tôi nói trong
nước mắt.

“Tại sao… tại sao bố con lại phải làm như thế chứ… Do mẹ… do mẹ

phũ phàng với bố…” Mẹ tôi khóc.

“Bố… bố bị bệnh ung thư mẹ ạ… Bố không trách gì mẹ đâu…” Tôi

nghẹn ngào.

Mẹ tôi khóc òa lên. Tôi biết là mẹ hối hận vì đã rời bỏ ông… Nhưng mẹ

làm thế vì sự an toàn của chúng tôi mà thôi…

“Ốm thì ốm chứ sao… Còn nước còn tát, sao lại phải làm như thế…”

Sau đó, mẹ tôi thông báo cho họ hàng, ngày mai sẽ cử hành lễ viếng cho

ông.

Đám tang của bố tôi diễn ra trong sự trang trọng. Họ hàng tôi tới ngay

trong đêm, cả hai bên nội ngoại. Trông mặt ai cũng mếu máo, sụt sùi. Trong
đám tang, mẹ tôi khóc ngất lên ngất xuống. Tôi mặc áo xô trắng phải đi ra
tiếp khách giúp mẹ. Nước mắt tôi tuôn không ngừng. Bên trong tôi, một
phần đã hoàn toàn biến mất. Tôi cảm tưởng như cơ thể tôi đang trống rỗng.
Con Nhi cứ khóc lóc chẳng biết gì. Nó gọi bố ơi thảm thiết làm tôi càng
não lòng.

GVCN và bạn bè lớp mới của tôi cũng tới vào buổi chiều. Mọi người ôm

tôi an ủi. Hiếu cũng tới. Mặt cậu ta nghệt ra như không biết phải nói gì.

Hiếu nhét vào tay tôi một tấm khăn mùi xoa rồi nói khẽ: “Cứ khóc thật

thoải mái đi. Khi nào cần, lau nước mắt đi và cố gắng nhé.” Tôi chỉ gật gật
đầu chứ không biết nói gì hơn, tay bóp chặt chiếc khăn mùi xoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.