NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 234

“Thật… thật không hả chị…?” Cô bé chỉ tầm đâu hai mươi, hai mốt tuổi

ngước lên nhìn với đôi mắt sũng nước.

“Ừ, em cứ cho thầy xem…”

Nói rồi Hiệp nắm lấy cổ tay phải cô bé giơ ngược lên cho tôi xem.

Ở trên cổ tay của cô bé đó hiện lên một vệt đen hình tượng như giọt

nước, mờ mờ như bị vẽ bằng mực lên.

“Đây là vận ấn à?” tôi hỏi Hiệp.

“Vâng đúng rồi… Sau đó còn ăn vào máu… khiến người ta phát điên…”

Hiệp nói rồi đứng dậy thở dài.

Tôi chợt nhớ lại hình ảnh Thu với gương mặt loang lổ gân đen sì trong

cơn ác mộng kia. Thu cũng bị vận ấn như thế.

Hiệp quay sang tôi nói bằng giọng rất cấp thiết.

“Con bé tên Thy, cũng là một cô bé rất ngoan, sống ở trên đảo này, hiện

đang học Đại học trong Thành phố. Nó mà chết thì tội nó lắm… Anh cứu
giúp nó với… Em không muốn ai bị như Thu. Em đã mất đứa em trai
rồi…”

“Sự việc nghiêm trọng như thế này sao không báo lên chính quyền? Tạm

thời xây một chiếc cầu khác hay như thế nào?”

“Cấp trên họ không tin tưởng những thứ như này. Họ tin đây là một dịch

bệnh tâm lý, như bệnh bò điên ngày xưa ấy! Thế nên họ đang nghiên cứu
loại bệnh này rồi trả lời sau. Nhưng đâu ai hiểu những gì nạn nhân đã trải
qua? Có xây cầu mới hay chuyển sang phương tiện khác cũng vậy thôi…
Mọi thứ đắt đỏ mà nó thì vây ám cả con sông này… Dân làng trên đảo gần
như bị bỏ rơi rồi…”

“Vậy là… một người, đi qua cầu, và một người bạn thân khác sẽ bị liên

lụy? Quy luật như thế nào cơ?” Tôi cảm thấy khó hiểu.

“Chưa ai khẳng định chính xác nhưng mà mọi thứ đều có quy luật cả.

Người dân trong làng đều ngầm hiểu nhưng không dám nói ra. Ai có dấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.