“Anh hiểu tại sao chúng lại hành động như thế rồi…”
“Hành động như thế nào cơ?”
“Chúng bắt một đôi bạn một sống một chết ấy… Anh nghĩ là… một
trong số con ma da bị kéo xuống chính là… “chú bán dầu”…
“Thật hả anh?”
“Có lẽ ông ta từ khi ngã chết, đã không siêu thoát được… nên vẫn ở
đây… Có lẽ chúng bị giam cầm bởi một lời nguyền nào đó, làm đủ mới
được siêu thoát chẳng hạn. Vẫn còn giữ tạp niệm khi còn sống, chúng chỉ
kéo những đôi bạn chơi với nhau, và một trong hai phải chết, như hắn đã
từng…”
Hiệp cau mày nghĩ ngợi lời tôi nói.
“Này Hiệp! Em có kể là có vài người tự tử được cứu lên đúng không?”
“Vâng… rất ít thôi, còn đa số là không thấy xác luôn, như Thu…”
“Thế liệu anh có thể gặp họ để hỏi không? Và gặp ở đâu?”
“Họ đều đã quá sợ hãi mà rời khỏi hòn đảo này rồi… Mà thực ra là gia
đình đưa đi, người dân đưa đi,… chứ họ chẳng còn tỉnh táo mà đi nữa…”
“Em có biết họ…”
“Hiệp! Hiệp ơi!!! Chết rồi!!” Một giọng nói thất thanh vang lên từ phía
sau ngắt quãng câu chuyện của chúng tôi.
Một người đàn ông khắc khổ chạy tới gọi.
“Sao thế chú Khang?”
“Chiều nay phát nhiều sự lạ lắm. Cái Thi thì cháu biết rồi đấy, nó cứ điên
lên đòi tự vẫn, mệt lắm. Còn thằng… thằng Vũ…”
“Thằng Vũ sao ạ?”
“Thằng Vũ tự dưng ho ra máu rồi bất tỉnh, thở yếu lắm… Vừa đưa đi
viện không biết thế nào… Giờ cháu qua xem cái Thi đi…”
Hiệp đứng bật dậy chạy đi. Tôi cũng luống cuống đi theo.