NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 310

Chương 20

Tương Trợ

T

ôi dần như ngộp thở, hàng vạn bàn tay ma quái cứ ghì lấy tôi kéo xuống.

Trong lòng tôi vẫn còn lo cho Hiệp, không hiểu hiện giờ cô ấy đang như thế
nào… Tâm trí tôi dần trôi và chạy như một thước phim trong đầu, tua lại
cảnh từ bé tới lớn. Những hình ảnh ngày bé cứ dội qua dội lại không dứt.
Có lẽ ý thức đang rời bỏ tôi?

“Con làm được mà!”… Giọng mẹ tôi văng vẳng đâu đây.

Bỗng nhiên làn nước xung quanh vạt ra thật mạnh.

Một bóng đen xô tới, đấm thật mạnh vào ngực tôi làm tôi phải tỉnh dậy.

Trong tay người đó nắm chặt một nắm vải đỏ ấm nóng. Người đó vẫy vùng
trong nước, giữa vòng vây của lũ ma da và vong chết trôi, ngoắc ngoắc tay
tôi.

Tôi sực tỉnh ra, giang hai tay tạo ấn Diệt, đầu nhẩm chú rồi giơ cao lên

đỉnh đầu, tay phải người đó vẫn ấn nắm vải đỏ vào ngực tôi. Tôi cảm giác
như có một luồng chân khí tỏa ra từ lồng ngực lan lên cánh tay. Sau uy lực
của đòn chú, đám ma da dạt ra xa hết, tôi có thể ngoi lên mặt nước.

Giây phút đầu tiên ngoi lên mặt nước, tôi tò mò xem người vừa nhảy

xuống ứng cứu tôi là ai. Tôi bám vào cọc gỗ quay lại nhìn.

Người đó cũng vừa lúc ngoi lên, mặt mũi tóc tai ướt sũng nước. Thế

nhưng đôi mắt sắc lạnh của người đó tôi vẫn nhận ra. Đó chính là Lộc.

Tôi sực nhớ tới Hiệp. Tôi ngoảnh đầu lại thì thấy Hiệp đang đứng chơi

vơi ở trên thành cầu, người dân vẫn chẳng có chút gì lưu tâm đến cô. Mắt
cô nhắm nghiền. Cô không nhìn tôi. Có vẻ như Hiệp sắp nhảy xuống.

“Hiệp ơi! Tỉnh lại đi! Nghe anh!” Tôi gào lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.