NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 33

Chương 6

Nỗi ám ảnh le lói

N

gày hôm sau, tôi đi học về lúc buổi chiều thì đã thấy bố mẹ tôi và cả cái

Nhi đều đang ở nhà. Ở trong nhà còn có một ông thầy pháp. Đó cũng chính
là ông thầy già mà bố mẹ tôi đã mời đến để thắp đèn lồng cho gia đình
chúng tôi.

Sau khi chào ông thầy, tôi vội hỏi: “Ơ thế bố mẹ không đi làm à?”

Mẹ tôi đáp: “Hôm nay bố mẹ đều xin về sớm, xin cả cho con bé Nhi nữa.

Mời thầy về, cầu bình an ý mà. Thôi ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi đi, cái này
là việc của bố mẹ, con không phải suy nghĩ nhiều.”

Tôi nghe thấy thế cũng bước lên phòng, còn mọi người vẫn đứng cùng

nhau dưới tầng một trống trơn. Nền đất nhà tôi còn đang cong vênh hết cả
lên, đi lại rất khó chịu. Riêng việc vệ sinh sàn nhà đã vất vả rồi. Bao nhiêu
viên gạch nứt ra, rải rác khắp tầng một. Giờ tôi có lẽ đã hiểu một phần lí do
bố mẹ tôi không để đồ đạc dưới này. Có lẽ là do sàn nhà quá lạnh và nứt
vỡ, bố tôi lại không có tiền để sửa sang, nên thà không dùng còn hơn. Gần
đây tôi cảm giác như đường về nhà ngày càng dốc lên. Tôi leo về mà mệt
hết hơi thở hổn hển.

Đang ở trong phòng, tôi nghe tiếng chuông lanh lảnh phát ra từ dưới tầng

một thì vội ngó đầu ra. Phía dưới, ông thầy đang nhảy nhót quanh cái Nhi.
Nó đang quỳ dưới đất.

Sau đó ông ta rút một cây hương ra, bó to chứ không mảnh như hương

nén để thắp rồi đốt lên. Một mùi hương thảo mộc xộc lên khắp căn phòng.
Ông ta cứ đi như hun khói, vẫy vào không trung như đang đuổi muỗi vậy.
Cả gian phòng dưới tầng một mù mịt như đang cháy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.