NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 31

“Cậu quên rồi à? Bell? Cậu quên rồi à? Cậu quên rồi à?”

Tiếng nói nó vang lên lanh lảnh trong đêm và lặp đi lặp lại như một giai

điệu đầy kinh hãi. Tôi sợ đến mức phải chạy ngay lại chỗ công tắc đèn và
bật lên. Tiếng nó im bặt.

Sau đó tôi mới dám lại gần nó và lay nó dậy. Những cơn ác mộng quả

thực bắt đầu nhen nhóm lên trong căn nhà mới này.

Nghe thấy tiếng động, bố mẹ tôi cũng dậy bước sang phòng tôi và đưa nó

về phòng ngủ.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bố mẹ tôi loáng thoáng ngoài cửa, phía

hành lang. Tôi áp sát tai vào cửa để nghe.

“Anh không thấy lạ sao? Sao tự nhiên con bé lại như thế?”

“Chắc do nó ốm!”

Mẹ tôi gắt lên: “Không ốm gì cả! Em đã bảo bán quách cái nhà này

đi…”

Bố tôi cũng đáp: “Em nghĩ có bán được ở cái nơi khỉ ho cò gáy này

không? Bán cũng không được giá. Chúng ta làm gì còn nơi nào để đi nữa?”

“Em sợ lắm, anh không nhớ lí do chúng ta đi khỏi đây à? Anh không sợ

lời nguyền đấy à?”

“Chẳng có lời nguyền nào cả…”

“Nhỡ con bé không qua được thì sao? Anh không thấy ngôi làng đang

dần nứt ra à? Anh cũng nhìn thấy mà?”

“Ông Lãng đã trấn lại rồi mà. Hôm đấy em cũng gặp ông ấy rồi còn gì?”

“Em không biết đâu. Mai anh gọi thầy đến trấn lại tầng một đi… Hôm

trước cái Hoài bị cào cấu khắp người đấy…”

“Chẳng nhẽ ‘họ’ lên trên đây?”

“Em sợ lắm, tốt nhất chúng ta nên tìm cách chuyển khỏi đây càng sớm

càng tốt…” Giọng mẹ tôi run lên. Theo sau là tiếng thở dài thườn thượt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.