NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 29

nào tôi cũng để tỏi chặn trước cửa phòng, nhét tỏi vào túi quần ngủ, đặt
dưới gối. Có lẽ thế mà những đêm sau đó tôi không còn nhìn thấy họ nữa.
Có những hôm bố tôi cũng ở nhà nên tôi phần nào yên tâm hơn. Mẹ tôi vẫn
ở viện để trông con em tôi.

Đến cuối tuần thì nó được xuất viện.

Khi nó bước vào nhà, tôi thấy hơi bất ngờ. Trông nó gầy gò hơn đợt

trước nhưng thần thái đã có vẻ tươi tắn lên nhiều. Bác sĩ kết luận nó bị suy
nhược sức khỏe.

Đêm ấy hai chị em tôi lại ngủ cùng nhau. Có nó ở bên cạnh tôi cũng yên

tâm hơn phần nào mặc dù biết rằng nó cũng chẳng giúp được gì.

Tôi nắm chặt củ tỏi ở trong tay và ngủ thiếp đi.

Giữa đêm, tôi bị đánh thức bởi một tiếng động.

Rầm… Rầm… tiếng cửa sắt dưới nhà vang lên như có ai đó gõ vào đấy.

Tôi mở mắt ra. Căn phòng vẫn tối om. Tuy nhiên lúc nhìn sang bên cạnh

tôi lại chẳng thấy con Nhi em tôi đâu. Tôi hốt hoảng bật dậy định bật đèn
lên tìm nó. Chợt tôi nghe tiếng nó gọi.

“Chị… Hoài… ơi!”

Tôi chạy ra đầu cầu thang mò mẫm công tắc điện mà mãi không thấy.

Tay tôi cứ run lên.

“Chị Hoài! Mở cửa cho bạn chị vào!” rồi nó cười khinh khích. Tiếng

cười vang lên trong bóng tối.

Câu nói của nó khiến tôi sởn cả tóc gáy.

Cuối cùng tôi cũng bật được đèn cầu thang lên. Tôi nhìn thấy bóng con

bé. Nó đang đứng im như thóc trước cánh cửa nhà. Tôi khẽ gọi: “Nhi, em
làm cái gì dưới đấy, lên đây!!”

Nó vẫn cứ đứng im như thế, lưng quay về phía tôi.

Tôi đành đi xuống để kéo nó lên. Đứng dưới này gió máy lại ốm thêm ra,

mẹ quở tôi chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.