NGÔI LÀNG CỔ MỘ - Trang 28

Tôi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm qua rồi nói trong run sợ: “Là họ đấy…

mẹ ơi…”

“Họ nào? Con làm sao thế? Có khi con sốt cao nên mê sảng đấy. Khổ

thân đúng hôm mẹ không có nhà. May mà không có chuyện gì xảy ra…”

“Không, tối qua con vẫn khỏe, tự dưng gặp họ xong mới ốm đấy…”

“Luyên thuyên ít thôi, nằm im mẹ đánh gió cho xong dậy ăn cháo, uống

thuốc!”

Ngày hôm sau tôi đi học trong mỏi mệt. Những vệt cào mới mờ đi chút

ít. Cả buổi học tôi ngồi im lặng không cười đùa gì.

Tiết cuối, bất chợt Hiếu đưa cho tôi một xấp giấy.

“Này, cầm lấy. Bài tớ chép hộ cậu ngày hôm qua.”

Tôi khá bất ngờ. Cậu bạn ít nói này không ngờ lại tốt bụng thế.

“Tớ cảm ơn nhé.”

Hiếu nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới lớp mái bù xù. Hiếu lại

quay đi nhìn lên bảng.

Có một thôi thúc mạnh mẽ trong tôi giục tôi chia sẻ câu chuyện đêm

hôm trước cho Hiếu nghe nhưng nhớ lại câu nói vô thưởng vô phạt của
Hiếu lần trước khi tôi thăm dò, tôi lại không dám mở lời. Tôi không muốn
người bạn này nghĩ tôi bị điên.

Đôi mắt Hiếu vẫn dán lên bảng nhưng bất chợt cậu ta mở miệng nói:

“Giữ sức khỏe nhé. Không tỉnh táo là không được đâu. Có chuyện gì thì cứ
dùng tỏi ấy, không thì tìm tớ…”

Câu nói của Hiếu khiến tôi khá bất ngờ. Tôi chỉ biết nói cảm ơn, tớ biết

rồi.

Hiếu càu nhàu: “Suốt ngày cảm ơn.”

Mấy hôm sau tôi ngủ trong lo sợ. Người tôi vẫn cứ mệt mệt như ốm dậy.

Tôi vẫn không dám chắc những vết cào đó từ đâu ra. Nhớ đến khi Hiếu đưa
cho tôi một củ tỏi để tránh tà ma, tôi cũng vội ra chợ mua về cả túi. Đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.