NGÔI LÀNG TỒI TỆ - Trang 42

vậy mà là kẻ bắt cóc. Khi ông ấy thấy trà của bọn trẻ nhà Baudelaire vẫn
còn nóng quá, ông bước qua nhà bếp rồi thổi từng cốc để làm nguội, và thật
khó mà có thể tin người bắt cóc hai anh em sinh ba và người thổi nguội cốc
trà của tụi nhỏ là một. Và thoải mái hơn hết là Hector không làm phiền
chúng với hàng tá câu hỏi sao chúng ngạc nhiên rồi im lặng. Ông ta đơn
giản là lặng im rồi để bọn trẻ nhà Baudelaire chờ cho tới khi chúng sẵn
sàng nói về cuộn giấy ông ta đưa chúng, bọn trẻ không thể nào tưởng tượng
được một người tinh tế như vậy có thể liên quan tới bá tước Olaf một chút
nào. Dĩ nhiên là không có cách nào biết chắc, nhưng khi bọn trẻ nhà
Baudelaire xem người đàn ông đa năng đưa món bánh vào lò nướng, chúng
thấy chúng biết khá chắc, rồi ngay khi ông ta ngồi vào bàn với chúng,
chúng sẵn sàng nói về hai câu thơ chúng đọc.

"Bài thơ này được viết bởi Isadora Quagmire." Klaus mở lời, cụm từ ở

đây có nghĩa là "ngay khi Hector vừa ngồi xuống."

"Wow." Hector nói "Hèn chi mấy đứa ngạc nhiên dữ vậy. Nhưng sao

mấy đứa biết chắc? Rất nhiều nhà thơ viết thơ hai câu mà. Ví dụ Ogden
Nash."

"Ogden Nash không viết về đá quý." Klaus nói, nó đã nhận được một

quyển tiểu sử của Ogden Nash vào ngày sinh nhật thứ bảy "Mà là Isadora.
Khi ba mẹ các bạn Quagmire mất, họ để lại tài sản là đá quý. Cho nên cậu
ấy viết 'Vì những viên đá quý mà chúng tớ bị bắt ở đây.'"

"Với lại." Violet nói "Đó là chữ viết và phong cách văn chương của

Isadora."

"À." Hector nói "Nếu mấy đứa nói đây là bài thơ được Isadora Quagmire

viết, thì ta tin mấy đứa."

"Ta nên gọi cho bác Poe để nói với bác ấy." Klaus nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.