NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 114

“Khoan đã nào. Có thể làm được điều đó sao?”

“Ta cần nghiên cứu chi tiết hơn nhưng về mặt lý thuyết thì hoàn toàn có thể.
Đó là hệ thống điều khiển khả năng hô hấp nhân tạo, gọi tắt là AIBS. Công
nghện này do Khoa Y và Khoa Công nghệ Đại học Yoshiaki cộng tác sáng
chế ra. Hôm trước, anh đã gặp một người trong nhóm nghiên cứu, nghe họ
nói chuyện. Cần phải phẫu thuật nhưng chỉ là đặt thiết bị điện cực trong cơ
thể mà thôi. Ta vẫn cần phải nối với thiết bị điều khiển và dây dẫn bên ngoài
nhưng bộ điều khiển không lớn. So với hô hấp nhân tạo thì dễ dàng hơn
nhiều. Em thấy sao?” Kazumasa hỏi.

Kaoruko chớp mắt. Ánh nhìn của cô rơi xuống bàn. Cô cầm tách trà nhân
viên quán đã mang đến cho mình từ lúc nào, nhấp một ngụm.

“Có cần cắt mở khí quản không?”

“Không cần. Ta đâu có gắn máy hô hấp nhân tạo nên đương nhiên là
không.”

“Vậy à… Không cần gắn máy hô hấp nhân tạo cũng được ư?”

Cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Đã hai tháng từ ngày tai nạn, Mizuho vẫn sống
được nhờ máy thở đó. Cô đã nghĩ từ giờ trở đi, cỗ máy là thứ không thể
thiếu nổi.

“Nhưng một thứ tiện lợi như vậy, tại sao mọi người không gắn vào?”

“Có hai lý do lớn. Một là không cần thiết. Những người không thể tự hô hấp
phần lớn đều trong tình trạng thực vật, chỉ cần có máy hô hấp nhân tạo là ổn.
Còn một lý do nữa là tiền. Không được tính bảo hiểm, chi phí lại cao.”

“Chi phí cao là bao nhiêu?”

Kazumasa lắc đầu. “Em không nên biết.”

Cách nói này của anh cho cô biết đây là một khoản tiêu không hề nhỏ. Có lẽ
không chỉ ở mức một, hai triệu không thôi.

“Tại sao?” Kaoruko hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.