NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 127

Anh cởi áo khoác ra, lại gần chiếc xe lăn của con gáỉ. Vừa mới dùng xong
bữa, cơ thể của Mizuho được dựng ngồi lên để tránh thức ăn trong dạ dày
không bị trào ngược.

“Có thay đổi gì không?”, Kazumasa hỏi khi vẫn chăm chú quan sát gương
mặt con gái.

“Cũng không có gì. Mọi thứ đang rất tốt.”

“Vậy à,” Kazumasa nhẹ nhàng nắm lấy tay Mizuho, sau khi những ngón tay
bao trọn xác nhận cảm giảc, anh quay lại phía lối vào.

Nơi đó có một người con trai đang đứng. Cậu ta cũng mặc áo khoác, xách
theo một cái cặp khá lớn. Tuổi khoảng ba mươi. Dáng người mảnh khảnh,
gương mặt điển trai. Người thanh niên đó cúi đầu chào mẹ con Kaoruko.

“Đây là cậu Hoshino như anh đã nói qua điên thoại. Cậu ấy vào cũng được
chứ?”

Kaoruko gật đầu trước câu hỏi của Kazumasa. “Được, đương nhiên rồi.”

“Cậu vào đi,” Kazumasa nói vậy với Hoshino.

“Xin phiền cả nhà,” người thanh niên bước vào phòng, đứng trước mặt
Mizuho, gương mặt như đang cố gắng kiềm giữ vẻ căng thẳng.

Hoshino ngắm nhìn Mizuho khá lâu rồi mới mỉm cười với Kaoruko.

“Bé dễ thương thật đấy.”

Khi nhìn gương mặt đó, Kaoruko đã nghĩ rằng đây là một người có thể tin
tưởng giao phó nhiều thứ. Không phải điều toát ra từ nụ cười của cậu ấy. Mà
là thứ cô đã cảm nhận được toát ra từ trái tim đó. Vậy nên, câu cảm ơn lại tự
nhiên vọt ra khỏi miệng.

“Ikuto đâu?” Kazumasa hỏi.

“Mới ngủ rồi.”

“Cậu Hoshino có chuẩn bị sẵn một vài thứ. Em có thế tiếp chuyện cậu ấy
không?” Kazumasa đặt vấn đề với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.