NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 142

Nghe những lời của cậu, phu nhân khoanh tay trước ngực, nhìn gương mặt
Mizuho.

“Con nghe thấy chưa? Quá ổn rồi đấy. Thật tốt quá.”

Đáng tiếc là cô bé hoàn toàn không có phản ứng gì trước những lời mẹ nói.
Những lúc như thế này, nếu cậu có thể nhanh tay làm thao tác nào đó, để
Mizuho có thể gật một cái thì tốt quá, Hoshino tuy có tưởng tượng đến cảnh
đó nhưng vẫn chưa thể lên đến giai đoạn ấy được. Mọi thứ vẫn còn phải vận
hành bằng tay.

“Vậy thì, ta cứ để chân dang ra như thế, làm lại cùng một vận động nhé.”

“Vâng,” đáp lời như vậy rồi phu nhân nắm lấy cả hai đùi Mizuho và mở
rộng ra hai bên. “Chị khoan đã,” lời Hoshino nói đã muộn, có tiếng chuông
cảnh báo trên màn hình.

“Không được rồi...” Phu nhân vội nhanh chóng thu chân Mizuho về vị trí
ban đầu.

Hoshino vội vàng thao tác trên màn hình, tắt tiếng còi báo động.

“Lần trước em cũng có nói rồi, tuy Mizuho đã ngừng vận động nhưng không
có nghĩa là tín hiệu từ cơ bắp cháu không phát ra nữa. Nếu cứ giữ nguyên
một dáng ngồi, cũng sẽ có tín hiệu cho tư thế đó được phát ra. Nếu có một
ngoại lực mạnh tác động vào tình trạng đó, máy tính sẽ phân tích là vị trí cơ
thể khác so với tín hiệu truyền ra, nó sẽ réo chuông cảnh báo.”

“Là vậy nhỉ? Xin lỗi cậu. Tôi bất cẩn quá...”

“Chị không cần phải xin lỗi. Hiện giờ thì chưa có vấn đề gì nhưng về sau sẽ
gắn vào cơ của cháu bé, nên có nguy cơ sẽ làm đau cơ của cháu đấy, chị chú
ý giùm nhé.”

“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi cậu.”

“Em đã bảo chị không cần xin lỗi mà.”

Hoshino vừa cười vừa nói vậy, vẻ mặt phu nhân mới dãn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.