NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 140

“Không giúp được gì cho ai ư? Nói gì vậy chứ. Đã có ích rồi mà.”

Khi cậu đến ngôi nhà của gia đình Harima ở Hiroo, đã quá 4 giờ chiều. Cậu
bấm chuông gắn trước cổng, nghe thấy tiếng phu nhân Kaoruko đáp lại.

“Em Hoshino đây.”

“Vâng,” cùng với câu đáp đó, khóa cửa mở đánh cách.

Cậu vừa đi lướt theo khu vườn, đã thấy phu nhân mở cửa sẵn, đứng đợi ở
hàng hiên. Da trắng, cằm nhỏ, đôi mắt sắc dài một đường, khiến ta có cảm
giác người phụ nữ này rất thích hợp mặc trang phục truyền thống. Phu nhân
đã ba mươi sáu tuổi, hơn Hoshino tận bốn tuổi nhưng nhìn làn da vẫn còn
căng mịn đó, không ai nghĩ là chị ấy đã lớn tuổi đến thế.

“Chào chị,” cậu cúi đầu chào.

“Cậu đã vất vả rồi. Lại làm phiền cậu nhé.”

Những lời nhẹ nhàng của phu nhân khiến cậu thấy đẹp lòng. Cậu có cảm
giác đây không phải là cách cư xử với cấp dưới của chồng mà là cách cư xử
với ân nhân của con gái mình.

Bước chân vào căn phòng mọi khi, Mizuho đang ngồi trên xe lăn. Cô bé
mặc một cái váy kẻ, chân mang quần tất.

“Hôm nay, bà ngoại cháu không có nhà ạ?”

“Vâng. Bà đem con trai tôi về bên ngoại rồi. Chắc phải đến tối mới về.”

“Vậy à.”

Có nghĩa là, hôm nay chỉ có cậu và phu nhân. Ngay khi nghĩ rằng mọi
chuyện sẽ hay ho đây, cậu chợt nhận ra còn có sự tồn tại của Mizuho nữa
nên len lén đính chính lại suy nghĩ của mình.

“Tôi đã gắn sẵn dây dẫn rồi,” phu nhân nói.

“Vậy ạ. Chào cháu, Mizuho. Xin lỗi cháu chút nhé,” Hoshino hơi nâng phần
thân trên của Mizuho lên, lấy tay giữ lưng cô bé. “Vâng, vị trí này không có
vấn đề gì cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.