NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 138

nghĩa gì. Chẳng khác gì ném tiền qua cửa số.”

“Chi phí là do tiền riêng của giám đốc mà.”

“Tôi biết chứ. Nhưng này, lương cho cậu thì sao? Có là giám đốc đi nữa thì
cũng không thể biến nhà nghiên cứu thành vật sở hữu riêng như vậy chứ.”

“Đúng là giờ em đang định qua nhà giám đốc đây, nhưng em không nghĩ
mình đang bị biến thành vật sở hữu riêng của kẻ khác. Em cho đây là một cơ
hội quan trọng để có thể nghiên cứu. Cột sống của một bệnh nhân không
nhận chỉ thị vận động nào từ não bộ, ta phải kích thích như thế nào và sẽ
nhận được phản hồi ra sao, đây là một cơ hội cho em thẩm định được đỉều
này, chắc cũng chẳng có cơ hội thứ hai như thế nữa.”

Người đàn anh kia nhún vai, lắc đầu, “Tôi thì chịu thôi.”

“Chịu gì ạ?”

“Chịu không thể làm theo cái kiểu đó. Tôi chỉ muốn giúp những người đang
bị tật nguyền nên mới tiếp tục công việc này. Tôi có nguyện vọng và lòng
kiêu hãnh của mình. Nhưng trong trường hợp đối phương là một bệnh nhân
đã chết não thì sao? Họ đâu còn ý thức nữa? Họ cũng sẽ chẳng quay lại còn
gì? Dùng máy tính hay máy kích thích điện từ để cho chân tay họ vận động
để làm gì? Không khác gì đang cố ý tạo ra một Frankenstein

[1]

vậy.”

[1 ] Quái vật trong tiểu thuyết giả tưởng cùng tên của nữ nhà văn Anh, Mary
Shelley (1797-1851).

Hoshino chẳng thèm nhìn vào mặt người kia, “Chắc chắn Frankenstein được
xây dựng có ý thức đấy.”

“Vậy thì, còn thua cả Franken đi. Sử dụng thân thể một người đã không còn
ý thức để tự thỏa mãn mình. Chủ mưu là phu nhân giám đốc nên ta chẳng
thể nói xấu gì. Nhưng tôi thấy cậu nên sớm rút ra là hơn. Tôi nói vì cậu cả
thôi. Mà cũng có gì khó đâu nhi? Cậu cứ tiến hành nhiều thực nghiệm vào
rồi nói là không được đâu, không thể cử động chân tay con chị được đâu, thế
là xong xuôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.