NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 139

Hoshino mong thang máy dừng lại giữa chừng, có ai đó bước vào thì tốt
nhưng lại chẳng được như cậu mong muốn, thang đi thẳng xuống tầng một.
Khoảng thời gian đó, bầu không khí im lặng một cách khó chịu.

“Em không thể nói rõ ràng với anh được,” khi đã rời thang máy, Hoshino
nói với người tiền bối kia. “Đúng là công việc chúng ta làm có liên quan đến
những tín hiệu xuất ra từ não bộ nhưng lại không rõ vấn đề của trái tim. Về
điều này, không có học giả nào trên thế giới này nắm được cả. Vậy thì, đừng
động chạm gì đến vấn đề này, hãy chỉ nghĩ đến những điều mình cần thực
hiện để đáp ứng yêu cầu thôi có được không ạ.”

Người đàn anh đó nhìn chằm chặp vào Hoshino, “Cậu khá đấy.”

“Vậy ạ?”

“Tuy pháp luật vẫn còn mơ hồ về điều này nhưng về mặt thực tế, những
người chết não bị cho là đã chết. Thế cậu đang chăm lo cho một xác chết đó.
Thực nghiệm trên xác chết, tôi đây không dám. Nghĩ thôi đã muốn sởn da gà
rồi.”

Nén cơn giận dữ giật giật đôi gò má, Hoshino ép ra một nụ cười.

“Tiểu thư chưa trải qua thẩm định chết não.”

“Vậy là tình trạng thực vật.”

“Em cũng không biết. Em không đủ năng lực thẩm định vấn đề này.”

Người đàn anh kia đờ mặt ra rồi quay phắt. “Mà thôi. Tôi đã nói đến thế rồi,
cậu thích làm gì là việc của cậu. Nhưng tôi chỉ nói câu này thôi. Cậu có
nghiên cứu cách giúp người đã chết não cử động được cũng chẳng giúp
được gì cho ai đâu.”

“Em sẽ nhớ điều này.”

“Chào, cố gắng nhé,” người đàn anh kia giơ một tay chào, đi theo hướng
ngược lại với cửa ra.

Nhìn theo bóng lưng đó, Hoshino lẩm nhẩm trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.