NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 137

“Anh biết rồi, cảm ơn nhé. Em cũng thế, đi ăn BBQ đừng uống quá nhiều
rượu đấy.”

“Em có làm thế bao giờ đâu. Thôi em cúp máy nhé,” nghe giọng nói có vẻ
Mao cũng vui vẻ hơn rồi.

Cậu cho điện thoại vào túi, khi đang đợi thang máy, chợt nghe có tiếng hỏi
“Đi công tác hả?” bên cạnh. Cậu quay sang mới thấy đó là một anh ở bên
đội BMI số 1. Đó là một đàn anh vào trước Hoshino một năm, thuộc đội
nghiên cứu hệ thống thị giác nhân tạo để hỗ trợ những người bị khiếm thị.
Nếu đeo một cái kính đặc biệt và cố định lại bằng mũ bảo hiểm, họ có thể đi
lại trên cung đường mê lộ đầy những chướng ngại vật, quả là đáng ngạc
nhiên.

Anh ta hỏi cậu đi công tác là vì Hoshino ở trong công ty nhưng không đeo
bảng tên làm việc, cầm cặp táp trong khi chưa đến giờ tan ca.

“Em không đi công tác đâu. Chỉ là làm việc ngoài công ty thôi.”

Nghe câu trả lời của Hoshino, anh ta tỏ ra hơi bối rối nhưng rồi bắt đầu gục
gặc đầu thấu hiểu.

“Đến nhà giám đốc hả? Tôi có nghe nói rồi. Cậu sử dụng ANC để vận động
cơ thể tiểu thư chết não đó hả? Nó vốn là do đề nghị của phu nhân, nhưng
giám đốc cũng chịu khó tuân lời vợ nhỉ?”

ANC là bí danh loại máy Hoshino đang nghiên cứu. Tên gọi chính thức là
“kỹ thuật truyền tín hiệu thần kinh nhân tạo”.

“Giám đốc có suy nghĩ này là vì muốn cố gắng hoàn thành mong mỏi của vợ
mà thôi.”

Dẫu có nói thế, cánh cửa thang máy mở ra khi đàn anh kia vừa mới nói đến
đó. Giá có ai ở sẵn trong đấy thì tốt nhưng thang lại trống không. Thành thử,
khi hai người bước vào trong, đàn anh kia lại tiếp tục câu chuyện.

“Chết não xừ nó rồi còn gì nữa. Không có ý thức thì coi như chỉ đang chờ
chết mà thôi. Có vận động chân tay cho người như thế cũng chẳng có ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.