NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 143

Sau đó, mất khoảng một giờ, cậu giúp Mizuho cử động chân và cánh tay.
Tuy vẫn chỉ là những loại hình vận động cơ bản nhất nhưng qua ngày ngày
vận động, cậu cũng nhận thấy mọi thứ cũng trở nên mượt mà hơn. Có lẽ các
khớp cũng hoạt động thuần thục hơn nhiều rồi.

Khi tạm nghỉ một chút, phu nhân pha chút hồng trà mời cậu.

“Em đã từng kể về vị bác sĩ trị liệu bằng phưong pháp xoa bóp đó. Chị còn
nhớ chứ?”

Phu nhân vui vẻ nghe cậu kế chuyện, có vẻ đây cũng không phải một câu
chuyện tồi, Hoshino thầm nghĩ.

“Vị bác sĩ đã xác nhận giùm cậu trường hợp thực vật như bé Mizuho thì nên
vận động ở mức nào là hợp lý phải không. Vâng, tôi vẫn còn nhớ.”

“Vị bác sĩ đó, hôm qua có kiểm tra lại tình ttạng của Mizuho. Tuy mới chút
xíu thôi nhưng có vẻ như cơ bắp của con bé đã săn chắc hơn rồi. Những chỗ
rạn xương cũng có dấu hiệu phục hồi lại.”

“Thật sao ạ? Thế thì tốt rồi.”

“Tôi có xem lịch, cũng mới được khoảng một tháng thôi. Đúng là, cơ thể trẻ
nhỏ tuyệt vời thật”, phu nhân nhìn về phía con gái, đôi mắt nheo lại vẻ mãn
nguyện.

“Từ giờ, ta sẽ tiếp tục rèn cơ cho cháu nó. Cả các chỗ khác nữa.”

“Thế thì tôi mừng lắm đấy. Cảm ơn cậu Hoshino nhiều. Cảm ơn cậu.”

Phu nhân thẳng thắn nhìn mình như vậy khiến Hoshino ngây ra.

“Không, đâu có...” tay cậu với lấy tách hồng trà, cơn run nhẹ lan khắp cơ
thể.

Đúng rồi, đã một tháng rồi...

Thời gian trôi nhanh thật, Hoshino ngẫm nghĩ.

Khoảng hai tháng trước, giám đốc Harima đã nói với cậu rằng có một
chuyện quan trọng cần bàn. Cậu đã ngạc nhiên thế nào khi nghe câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.