NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 176

“Không có cách nào ngăn chúng lại sao?”

“Dạ không, nếu ta nâng cấp chương trình, có lẽ sẽ giảm thiểu được điều đó.
Nhưng hiện tượng eco này có gây bất tiện gì không?”

“Không đâu, chẳng có gì nhiều. Tôi chỉ thấy kỳ lạ thôi.”

“Hì hì,” khóe miệng Hoshino như nhếch lên cười. “Cả những lúc không
dùng đến máy, bé Mizuho có thể đột nhiên tạo ra cử động giống y như thế,
có lẽ sẽ khiến chị hơi giật mình chút đấy.”

“Chỉ một chút thôi. Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ Mizuho tự vận động
theo ý thức của mình đấy. Nhưng mà, tôi đã tự dặn mình là không phải...”
Kaoruko đặt Mizuho nằm lên giường, điều chỉnh tư thế cho con bé rồi quay
lại bàn.

“Đúng là có khả năng này, may mà chị có kể cho em. Giờ ta tính sao đây?
Có cần điểu chỉnh hệ thống không, em thấy thực ra cũng không quá khó.”

Kaoruko lắc đầu trước những lời của Hoshino.

“Không cần thiết đâu. Tôi cũng đâu có tự ý động vào máy móc đâu.”

“Vâng, thế thì tốt ạ. Xin chị đừng động vào đấy”, Hoshino nheo mắt lại, cậu
hớp ngụm hồng trà.

Kaoruko cũng với tay lấy tách trà. Bộ tách trà Royal Copenhagen này là quà
người quen mừng cô kết hôn với Kazumasa. Ngày trước, cô chỉ dùng để
trang trí nhưng giờ đã thành vật thường dùng.

“Nhưng,” Hoshino mở miệng. Tại sao thế ạ?

“Tại sao gì cơ?”

“Ý em là tại sao chị lại có ý tự mình vận hành máy móc? Chắc chị cũng hiểu
nếu như không có em ở cùng trong lúc huấn luyện cho Mizuho thì nguy
hiểm lắm mà.”

“Xin lỗi cậu,” Kaoruko cứ ngồi vậy rồi cúi đầu. “Lúc đó nhìn Mizuho, tôi
đột nhiên có ý muốn cho con bé cử động... Tôi nghĩ rằng chỉ là giơ tay lên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.