NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 174

Mao chuyển ánh mắt sang cô bé đang ngồi trên xe lăn. Nhìn thoáng tưởng
như không có gì khác lạ, nhưng đích thực là có chút khác biệt. Từ sau lưng
cô bé đó, một thứ gì như dây điện thò ra, liên kết với máy móc trên cái bàn
kia.

Mắt cô bé vẫn nhắm nghiền, hướng mặt về phía Mao. Hai tay để trên hai bên
thành ghế.

“Xin giới thiệu với cô nhé,” phu nhân nói thế rồi bắt đầu chạm vào đâu đó
trên cỗ máy.

Giây tiếp theo, một chuyện không tưởng đã xảy ra. Bàn tay phải để trên
thành ghế của cô bé nâng lên rồi hạ xuống. Mao muốn thốt ra lời nhưng phải
khó nhọc nuốt lại.

“Nguy hiểm lắm nên lúc nào không có em đừng động đến, cậu Hoshino có
nói vậy đấy nhưng chỉ thế này thôi chắc cũng ổn,” phu nhân ngẩng lên nhìn
Mao. “Cô thấy ngạc nhiên lắm phải không?”

Mao ôm lấy ngực, cố điều hòa hơi thở. “Chuyện là sao vậy chị?”

“Như cô đã thấy đó. Cánh tay con gái tôi đã cử động dựa vào những công
nghệ tiên tiến do cậu Hoshino chế tạo ra. Nhờ có cậu Hoshino, con gái tôi có
thế cử động cơ. Cũng nhờ thế nó có thể hồi phục sức khỏe của mình. Như
bây giờ, cơ xương của con bé gần như bình thường.” Sau những câu khen
ngợi, phu nhân nói tiếp. “Cậu Hoshino là ân nhân của chúng tôi. Đối với con
gái tôi, cậu ấy còn là một vị thần. Người cha thứ hai.”

Mao chẳng tìm ra lời nào để nói. Cô cứ ngắm cô bé con đang nhắm nghiền
đôi mắt mà lặng người.

Phu nhân đứng dậy, “Xin lỗi, để tôi pha chút trà nhé, vẫn chưa mời cô gì
cả,” rồi rời khỏi phòng.

Mao vẫn chưa thể cử động. Đầu óc cô đang rất hỗn loạn.

Tình trạng thực vật, mà có khi là chết não. Người như vậy có thể cử động
được sao? Cử động được, phu nhân đã cho cô thấy rồi đó. Đó là công việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.