NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 172

“Em xin phép.” Mao tháo giày ra, rồi bước lên nhà. Nhưng cô chẳng biết
mình nên đi theo hướng nào cho phải, nên cứ đứng lặng ra ở đó.

Lúc đó, phu nhân đi về phía cánh cửa nơi cậu bé lúc nãy vừa bước ra.

“Cậu Hoshino lúc nào cũng làm việc trong căn phòng này. Có thể nói, căn
phòng này chính là phòng làm việc của cậu ấy.”

Mao nuốt nước bọt. Biết ngay, cô nghĩ. Đêm hôm đó, ở cửa sổ sáng đèn
chính là từ căn phòng này. Lúc đó, anh ấy đã ở đây.

“Cô Kawashima,” phu nhân nhìn vào gương mặt Mao. “Trong căn phòng
này, có người tôi muốn cô gặp mật. Cô có thể gặp người đó chứ?”

Ánh sáng lấp lánh chân thành nhưng sắc sảo trong đôi mắt đó như thể đâm
phập vào Mao. Trống ngực cô đập dồn, sự hèn nhát trỗi dậy. Chỉ là đến nước
này rồi thì cô chẳng thể trốn đi đâu được. “Vâng,” cô gật đầu.

“Vậy thì, mời cô”, phu nhân mở cánh cửa ra.

Đó là một căn phòng kiểu Tây rộng rãi. Thứ đầu tiên chạm vào mắt cô là
một con gấu bông to tướng đặt ở mé cửa sổ. Ngay cạnh đó là một chiếc
giường. Khăn trải giường có họa tiết hoa.

Sau đó cô mới nhận thấy một cái ghế màu hồng. Nó chẳng hề bé, thậm chí
còn khá là lớn nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng lọt ngay vào tầm mắt Mao
nữa.

Một cô bé đang ngồi trên đó. Có lẽ cô bé này mới vào những năm đầu tiểu
học. Gương mặt khá hợp với kiểu tóc cắt mái thế kia, một cô bé dễ thương.
Đôi mắt nhắm nghiền trong cơn say ngủ, có thể thấy rõ hàng mi dài.

“Đấy là con gái tôi,” phu nhân nói. “Cô có thể lại gần thêm chút nữa
không?”

Mao chậm rãi lại gần chỗ cô bé. Cô lập tức nhận ra một chuyện. Thứ mà cô
cho là cái ghế thực ra là một loại xe lăn thiết kế đặc biệt theo dạng cáng cứu
thương. Hon nữa, một ống dịch trong nối ra từ mũi cô bé. Cô biết đó là dung
dịch dinh dưỡng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.