NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 171

Phu nhân nghe mà không hề có vẻ gì khó chịu, chị ấy thậm chí còn tủm tỉm
cười.

“Tôi hiểu rồi. Vậy ta sẽ giữ bí mật với cậu Hoshino nhé. Tôi cũng chẳng lấy
làm phiền đâu. Chuyện cũng thường xảy ra mà,” người phụ nữ nói vậy rồi
quay mình đi tiếp.

Phu nhân mở cửa ra, gật đầu với Mao như thể mời cô vào.

“Em xin phép làm phiền,” Mao nói rồi bước vào trong.

Hiên nhà khá rộng rãi. Ngay gần đó là cầu thang, dạng giếng trời nên trần
khá cao. Thoang thoảng mùi hương đâu đây. Có lẽ trong nhà có xông tinh
dầu.

Cánh cửa căn phòng ngay bên cạnh mở ra, là một cậu bé mới độ tuổi mầm
non. Đôi mắt to tròn để lại ấn tượng thật sâu. Chắc cậu bé nghĩ mẹ đã về nên
mới ra, rồi thấy ngạc nhiên trước người phụ nữ lạ mặt đang đứng đấy.

Phu nhân chào hỏi nhưng vẻ mặt bé vẫn cứng đờ ra đó. Ánh mắt nhìn Mao
chăm chú. Mao có cất tiếng chào nhưng thằng bé chẳng nói năng gì.

Thêm một người khác đi từ trong phòng ra. Lần này là một người phụ nữ
trung niên tóc trắng, dáng người nhỏ thó. Người này cũng đã đế ý thấy Mao
và tỏ vẻ ngạc nhiên.

Mao cúi đầu chào.

“Khách của nhà ta đó,” phu nhân nói vậy. “Con sẽ giải thích sau, mẹ có thể
đưa Ikuto vào phòng khách giùm con được không?”

“À, rồi rồi,” người phụ nữ trung niên có vẻ là mẹ của phu nhân nói vậy rồi
dắt tay cậu bé con. “Nào, Ikuchan, ra đằng kia chơi game với bà nhé.”

“Cháu muốn chơi xếp hình cơ.”

“Xếp hình hả? Rồi, chơi nào, chơi nào.”

Người phụ nữ kéo tay thằng bé, biến mất phía cuối hành lang.

“Mời cô vào nhà,” phu nhân nói vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.