NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 173

“Do một tai nạn đuối nước, con tôi đã ngủ say hơn một năm nay. Người ta
nghĩ, chắc nó sẽ chẳng mở mắt ra được nữa.”

Mao ngạc nhiên, quay phắt lại nhìn phu nhân. “Vậy, có nghĩa là...” những
câu từ cứ lấp lửng mãi trên đầu lưỡi.

“Vâng,” phu nhân gật đầu với một thoáng cười mỉm.

“Nói cho dễ hiểu, con bé đang trong tình trạng thực vật. Nhưng các bác sĩ
cho rằng tình hình của nó khó có khả năng phục hồi.”

Trong đầu óc Mao đã hiện lên hai từ “chết não” nhưng chẳng thể thốt ra
thành lời. Cô nhìn cô bé trên chiếc xe lăn. “Nhưng chẳng hề có vẻ gì là…”

Không phải là một câu khách sáo. Sắc mặt và da dẻ cô bé cho thấy đây là
một đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh. Chưa kể, dẫu có mặc quần áo, cô vẫn
thấy những dấu hiệu cơ bắp đang phát triển của con bé.

“Nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, điều kỳ diệu, nhất là nhờ vào sinh lực của
con bé, chúng tôi duy trì được tình trạng này cho con bé. Trong số đó, sự
giúp đỡ của cậu Hoshino là không thể thiếu đối với nó.”

“Anh ấy đã làm gì?”

Sau khi nghe câu hỏi của Mao, phu nhân cúi đầu với một vẻ khá là hoang
mang, “Đúng rồi,” cô thì thầm. “Có lẽ để cô xem trực tiếp sẽ dễ hiểu hơn.
Kawashima, xin lỗi, cô có thể bước ra ngoài một chút không?”

“Vâng, bước ra ngoài ấy ạ?”

“Đúng, chỉ một lúc thôi.”

Tuy chẳng hiểu chuyện gì nhưng Mao cứ làm theo. Khi vừa mới đứng đợi
bên ngoài căn phòng được một lúc, “mời vào,” cô lập tức nghe thấy có tiếng
gọi “vào đi”.

Một lần nữa, cô bước vào trong căn phòng. Phu nhân đang ngồi trên ghế.
Một hệ thống máy móc phức tạp sắp thành hàng trên cái bàn trước mặt cô
ấy. Đến tận lúc nãy, chúng còn bị phủ bằng vải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.