NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 183

không động đậy. “Bé Mizuho sao rồi?”

“Nhờ trời, tình hình con bé vẫn không có gì lạ cả. Y như tuần trước. Mà
không, có vẻ cũng khá hơn chút xíu rồi.”

“Thế thì tốt rồi. Tôi cũng thấy an tâm,” lúc nói câu đó, khóe môi người phụ
nữ kia hơi chút cong lên như sắp sửa cười nhưng nhanh chóng trở về vẻ mặt
lạnh băng. Cô ta đã bước vào độ tuổi bốn mươi, bình thường cũng không
trang điểm đậm, nhưng nếp nhăn vẫn còn ít đến vậy có lẽ là do chẳng mấy
khi biểu lộ cảm xúc gì nhiều.

“Mời cô,” Kaoruko nói.

“Phiền cả nhà”, Shinshou Fusako đáp vậy rồi bước vào nhà.

Shinshou Fusako biết Mizuho ở nơi nào rồi nên gõ cửa căn phòng ngay cạnh
đó. Không cần nói cũng biết không có phản hồi. Biết trước là không có phản
hồi nhưng vẫn gõ cửa. Lúc nào cũng vậy cả.

“Mizuho, cô vào nhé”, nói thế rồi cô ta mở cửa bước vào trong phòng.
Kaoruko cũng theo sau.

Shinshou Fusako nhìn thằng vào Mizuho đang ngồi trên xe lăn và cất tiếng,
“Chào em.”

“Đúng như mẹ em đã nói nhỉ? Sắc mặt em trông khỏe mạnh thật đấy”, với
giọng đều đều, cô ta kéo ghế lại gần rồi ngồi xuống. “Hôm nay, cô mang đến
một cuốn sách, có lẽ Mizuho sẽ thích đấy. Câu chuyện có ma thuật và những
loài vật thật xinh.”

Shinshou Fusako bỏ chiếc túi chéo khỏi vai, lấy cuốn sách tranh từ bên trong
ra. Cô ta giơ bìa trước về phía Mizuho.

“Mizuho, em nhắm nghiền mắt như vậy chắc không nhìn thấy được. Bìa
cuốn sách này vẽ bông hoa tím với một chú cáo nhỏ xinh màu nâu đó. Loài
hoa này tên là Kazefukigusa nhé. Đó là một loài hoa thần kỳ có khả năng tạo
ra ma thuật. Câu chuyện của chúng ta viết về chú cáo nhỏ và loài hoa
Kazefukigusa này,” vẫn cứ chìa quyển sách về phía Mizuho, cô ta lật lật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.