NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 19

Sơugo tíến lại gần, chìa cho cô ấy xem cái máy bay giấy. “Cháu chỉ phóng
chơi nhưng lỡ bị bay vào trong này. Cháu đã gọi chuông cửa mãi mà…”

Người đó vẻ mặt bán tín bán nghi, nhưng khi nghe cậu bé giãi bày thì nói:
“À, ra thế” rồi gật gù với vẻ an tâm hơn. Người phụ nữ này chắc tầm tuổi
mẹ Sougo. Tuy có vẻ hơi gầy nhưng gương mặt rất xinh đẹp. Cậu nhớ ra có
nữ diễn viên gương mặt trông cũng na ná cô.

Sougo nhìn chiếc xe lăn. Cô bé ấy đang ngồi trên đó. Hôm nay, cô bé mặc
một bộ đồ màu xanh. Cô bé cũng đang say ngủ, y như lần trước.

“Sao thế?” Người phụ nữ cất tiếng hỏi.

“Dạ… không có gì ạ.” Cậu đáp một câu chống chế rồi như chẳng biết nói gì
khác. “Bạn ấy ngủ nhiều nhỉ?”

Người phụ nữ khẽ cười, “Ha, đúng nhỉ,” rồi sửa lại cái chăn đắp trên đùi cô
bé.

“Chân bạn ấy bị tật không đi được ạ?”

Câu hỏi của Sougo khiến người phụ nữ thoáng lộ vẻ mặt đáng sợ. Nhưng rồi
lập tức chuyển thành nụ cười.

“Trên thế giới này, có nhiều dạng người lắm. Có cả những đứa trẻ không bị
tật ở chân nhưng vì nhiều lý do mà không thể đi lại. Đến một lúc nào đó
cháu sẽ hiểu thôi.”

Những điều người phụ nữ nói, Sougo thấy thật mơ hồ. Lại có người chân
không bị tật nhưng phải ngồi xe lăn sao?

Suy nghĩ mông lung về điều đó, Sougo lại nhìn cô bé một lần nữa. “Bạn ấy
vẫn chưa dậy nhỉ?”

Người phụ nữ có vẻ như là mẹ cô bé đó vẫn cười cười lắc đầu.

“Ừm… chắc vậy. Hôm nay chắc cũng không dậy đâu.”

“Hôm nay sao ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.