NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 192

bị bệnh tim mãn tính, tình trạng hiện đang vô cùng nguy ngập. Mong mọi
người hãy ủng hộ giúp cháu Yukino để cô bé có thể ra nước ngoài phẫu thuật
cấy ghép tim. Dẫu chỉ một chút ít thôi cũng được. Mong mọi người giúp đỡ
cho.”

Giọng nói đó có hiệu quả ngay lập tức. Hai người phụ nữ ăn mặc kiểu nhân
viên văn phòng đi ngang qua lúc đó, một người đã dừng bước, vừa rút ví ra
vừa lại gần. Có vẻ như cô còn lại cũng khó lòng lờ đi vụ này, nên ủng hộ
theo bạn mình tuy chẳng có vẻ gì hưởng ứng.

“Cảm ơn hai cô,” Kadowaki nói vậy rồi chìa tờ rơi cho hai cô gái. Trong tờ
rơi đó có cả ảnh của bé Etou Yukino, ghi rõ tình trang bệnh lý và những gì
cô bé phải trải qua đến tận giờ. Nhưng hai cô gái kia chỉ khẽ xua tay, từ chối
không nhận tờ rơi rồi bỏ đi. Nhiều người chỉ ủng hộ thế thôi, chẳng rảnh hơi
quan tâm nội dung sâu xa làm gì, chỉ là không muốn im lặng bước qua rồi về
sau lại thấy bứt rứt trong lòng chăng? Anh vẫn còn nhớ mình đã ngạc nhiên
thế nào trước những thái độ như thế khi mới bắt đầu hoạt động, cảm giác
mình đang làm lợi trên sự yếu lòng của kẻ khác.

Nhưng khi hoạt động đã bắt đầu được khoảng một tuần, anh chẳng còn nghĩ
đến những chuyện như thế nữa. Anh nhận ra mình chẳng cần phải quá quan
tâm đến những điều không vui vẻ như thế làm gì. Số tiền thu về luôn ít ỏi
như dự đoán. Anh cũng dặn bạn đồng hành không cần cố phỏng đoán về
cảm xúc của những người ủng hộ. Chỉ cần quan tâm đến chuyện quyên tiền
thôi.

Đương nhiên, cũng có nhiều người đóng góp là vì thiện ý. “Cố gắng lên
nhé!”, những câu đó họ cũng thường nghe thấy. Có những người còn cho đồ
ăn thức uống nữa. Những lúc như vậy, anh lại có hào hứng để hô vang.

“Kadowaki,” Matsumoto Keiko cất tiếng gọi. “Cậu có để ý thấy người đằng
kia không?”

“Ơ, đâu cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.