NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 197

năm ngoái, bệnh tình đột nhiên trở nặng, họ nói rằng nếu không cấy ghép
tim thì không thể chữa nổi.”

“Đúng là thế thật. Nhưng trong trường hợp ca bệnh nhi, khả năng tìm được
người hiến tạng trong nước là rất thấp nên phải tiến hành phẫu thuật cấy
ghép ở nước ngoài. Cần một khoản tiền rất lớn. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên
trước số tiền đó.”

“Ai cũng ngạc nhiên cả thôi. Đến tận hai trăm bao nhiêu triệu yên còn gì.”

Lần đầu tiên nghe, Kadowaki cũng ngạc nhiên đến nhũn người.

“Số tiền lớn như thế, liệu có quyên góp nổi không?”

“Kiểu gì cũng phải gom cho đủ thôi. Giờ còn có cả mạng xã hội nên cũng
thuận lợi hơn nhiều so với ngày xưa. Chị chỉ cần tra trên mạng là biết có
nhiều tổ chức đã thu gom được số tiền lớn thế trong thời gian ngắn rồi.
Không sao. Tôi nghĩ là có thể.”

“À, đúng rồi,” Kadowaki nói thế rồi chìa danh thiếp ra. Đây không phải là
danh thiếp công việc thực tế, danh thiếp đề anh là “đại diện chương trình
cứu chữa Yukino”. In sẵn cả địa chỉ văn phòng.

“Tôi vẫn còn chưa hỏi tên chị nhỉ? Nếu chị muốn tham gia cùng, người phụ
trách có thể liên lạc với chị.”

Người phụ nữ nhận lấy danh thiếp của anh rồi im lặng một lúc lâu.

“Tôi muốn giúp đỡ. Một đứa bé còn nhỏ như thế đã phải chịu khổ sở đến
vậy, tôi muốn giúp gì cho cháu. Chỉ là tôi vẫn còn công việc, chỉ có thể làm
vào Chủ nhật mà thôi, điều đó không phiền chứ?”

“Đương nhiên là không. Nhiều người khác cũng vậy thôi. Mọi người đều có
cuộc sống riêng mà. Chỉ cần giúp đỡ vào những lúc có thể. Vậy đã đủ lắm
rồi.”

“Vậy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.