NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 198

Sau khi tỏ ra chút ngại ngần, cô ta lí nhí nói tên mình. Hình như tên là
Shinshou Fusako. Người này đưa cho anh địa chỉ email và số điện thoại.

“Chị làm gì thế?”, Kadowaki tự nhiên hỏi.

Shinshou Fusako ngừng lại một lúc, “Giáo viên”, cô ta trả lời.

“Chà... tiểu học sao?”

“Vâng.”

“Ra là vậy.”

Có lẽ cũng là một người yêu quý trẻ con, Kadowaki đã tự cho mình quyền
nghĩ vậy. Nếu không phải thế, chẳng được người quen nhờ vả, ít ai lại xung
phong tình nguyện như vậy.

“Vậy thì, chị Shinshou, còn phải nhờ chị giúp đỡ nhiều,” Kadowaki cúi đầu,
rồi anh đứng dậy.

“Anh gì ơi,” Shinshou Fusako cũng đứng dậy. “Tôi còn điều nữa muốn hỏi
anh.”

“Cô bé Yukino phải ra nước ngoài làm phẫu thuật cấy ghép là do tại Nhật
không tìm ra người hiến tạng phải không? Nhưng theo Luật cấy ghép đã sửa
đổi năm 2009, trẻ nhỏ cũng có khả năng hiến tạng ở Nhật Bản còn gì. Luật
pháp đã cho phép nhưng vẫn không có người chịu hiến, anh Kadowaki nghĩ
sao về điều này?” Shinshou Fusako vẫn hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống
dưới nói bằng giọng đều đều máy móc.

Một câu hỏi khiến người ta ngạc nhiên, Kadowaki đờ người ra. Anh có cảm
giác như bị một áp lực gì đó đè nặng.

“Thực ra, về chuyện này”, anh lắp bắp, “tôi chưa nghĩ đến những chuyện
phức tạp như thế. Có nghĩ cũng chẳng ăn thua gì mà. Ta không thể tìm thấy
người hiến tạng ở Nhật. Còn nếu là Mỹ, ta có thể tìm ra. Vậy thì, phải sang
Mỹ làm phẫu thuật. Quyên góp tiền là vì mục đích đó. Thế thôi. Chỉ thế thôi
không tốt sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.