NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 196

Kadowaki quay lại nhìn người phụ nữ kia. “Chị có thời gian chứ, nếu được
tôi sẽ giải thích rõ hơn cho chị.”

“Được chứ.”

“Vậy thì, ta hãy kiếm chỗ nào dễ nói chuyện nhé.”

Kadowaki xem xét địa điểm rồi bắt đầu bước đi nhưng chẳng có ý bước vào
quán cà phê nào cả. Rốt cuộc, anh chọn ghế ngồi đợi chỗ bến xe buýt. Hàng
hiên có mái che nên hoàn toàn chẳng sợ ướt mưa.

“Vì đang mặc thứ này nên tôi không thể vào quán cà phê được”, anh trỏ vào
cái áo phông. “Thứ này nổi bật quá. Nếu mặc thứ này bước chân vào cửa
hàng ăn uống, kiểu gì cũng một phát lên mạng ngay. Mấy kẻ đó dùng tiền
quyên góp để đi ăn bét nhè chăng, hay là nếu đã có tiền đi ăn ngoài sao
không dùng cả tiền đó để ủng hộ đi, kiểu kiểu như vậy đó. Thành ra, ngay
khi kết thúc hoạt động, nhiều người đã lập tức thay đồ. Nhưng tôi thì thường
cố mặc thêm. Bị kẻ khác nói thẳng vào mặt cũng hơi ngại nhưng tôi có thể
chịu được. Tôi mong muốn có thêm, dẫu chỉ một người biết đến chuyện
Yukino.”

“Đúng là vất vả thật nhỉ?”

“Sự vất vả này cũng chẳng thấm vào đâu đâu nếu so với sự vất vả của bé
Yukino và gia đình Etou,” nói thế rồi Kadowaki nhìn người phụ nữ, “Chị có
biết trước về chúng tôi chưa?”

Cô ta gật đầu.

“Tôi tình cờ đọc báo mới biết. Sau đó, tôi có tìm đọc thêm trên trang chủ
nên biết được mọi người có hoạt động quyên góp vào hôm nay.”

“Vậy ư? Nếu thế thì chắc chị cũng nắm được đại thể rồi.”

“Vâng, về cô bé Yukino, cô bé đó nếu không được cấy ghép tim thì không
thể sống nổi nữa phải không? Căn bệnh đó hình như là...”

“Bệnh dãn cơ tim. Hình như bắt đầu có triệu chứng từ khi mới lên hai. Sau
đó, con bé uống thuốc trị liệu thì duy trì được cuộc sống bình thường nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.