NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 216

“Ừm, có thể vấn đề nằm ở đó,” Kadowaki khoanh tay gật gù.

“Tôi có đứa con trai lên mười,” Matsumoto Keiko nói. “Ta không thể dám
chắc sẽ không có chuyện như vậy xảy đến. Một khi đã không thể cứu chữa
nổi thì đằng nào cũng được. Nếu ai đó nói có thể hiến trái tim để cứu được
một đứa trẻ thì tôi nghĩ mình có thể chấp nhận.”

“Chuyện đơn giản thế thôi sao?” Kadowaki nhìn một lượt gương mặt hai
người phụ nữ.

“Thì ta không thể dám chắc sẽ không có chuyện như vậy xảy đến mà. Nếu bị
tai nạn, đầu với mặt hỏng cả rồi, người ta nói là sẽ không cứu chữa nổi nữa,
cậu vẫn không có ý định hiến tạng của chúng đi hay sao?”

“Nếu đã rơi vào tình trạng đó,” Shinshou Fusako nói tiếp với giọng lạnh
lùng, “lúc đưa đến bệnh viện, tỷ lệ tim còn đập thấp lắm.”

“Vậy, ta phải hình dung ra hoàn cảnh thế nào đây,” Matsumoto Keiko bắt
đầu châm chích.

“Ví như,” Shinshou Fusako nói, “tai nạn đuối nước chẳng hạn?”

“Tai nạn đuối nước?”

“Ca hiến tạng đầu tiên của Nhật Bản là cậu bé bị chết vì đuối nước. Nếu con
trai cô Matsumoto cũng bị chết đuối, rơi vào tình trạng hôn mê như vậy.
Người ta sẽ bắt đầu cho cháu nó thở bằng máy thở nhân tạo, gắn tỉ thứ máy
móc lên người nó. Nhưng không có vết thương ngoài da đáng kể nào. Mắt
nó chỉ mãi nhắm và rơi vào tình trạng ngủ say. Bác sĩ nói thằng bé đã bị chết
não, nếu quí vị chấp thuận hiến tạng chúng tôi sẽ tiến hành thẩm định chết
não. Tình cảnh như thế thì sao?”, Shinshou Fusako nói rành mạch như thể đã
từng trải qua chuyện như thế.

Matsumoto Keiko chống cằm trước máy tính.

“Biết sao đây... nếu không tiến hành thẩm định thì sao?”

“Cứ thế thôi. Nếu đã chết não, họ cũng sẽ ngừng trợ tim, để bệnh nhân đợi
cái chết bình thường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.